Mười giờ tối, ngày thứ sáu

Cuối mùa thu, thứ Sáu, đêm Đài Bắc có vẻ diễm lệ huy hoàng.

Bạn đang xem: Mười giờ tối, ngày thứ sáu

Kim đồng hồ mới chỉ 10 giờ, trời vẫn chưa khuya hẳn, rất nhiều tâm tình khát vọng đang xôn xao, như thể bình minch chưa đến họ chưa thể bình ổn.

Mưa bụi tà tà rơi xuống, vào quần thể dân cư cao cấp, một chiếc tắc xi dừng lại phía trước toà nhà lớn, cô gái thân hình nhỏ bé thả xuống xe, bật ra chiếc ô màu lam nhạt.


Trên mặt cô đeo chiếc kính râm, mặc áo khoác, cử chỉ đoan trang, mặc dù có chút muốn bít giấu hình dáng của chính mình, nhưng ở đây trai tkhô nóng gái lịch, thành phố ngợp trong vàng son, chỉ có thể coi như một hình ảnh vô cùng bình thường, chưa từng khiến mang lại một người qua đường chú ý.

Cô thanh khô toán tiền xe cộ, lấy ra cái chìa khóa mở cửa, thong dong tiến vào trong toà nhà.

“Tinh!” Thang máy tới lầu 13 vang một tiếng, cửa mở, cô ra khỏi thang máy bao phủ là bốn mặt kính, vào tầng này duy nhất chỉ có một cửa.

Bên vào cánh cửa màu đen là một nơi sang trọng trọng tiện nghi, khoảng 70 mét vuông, mọi thứ đều sở hữu vẻ sạch sẽ mà tao nhã, ngửi không thấy mùi người, có lẽ là vì chủ nhân nơi này cũng ít khi tới đây, tiền là thứ duy trì trạng thái cho nó được tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón chủ nhân về.

Xem thêm: Tiểu Luận Chiến Lược Marketing Của Mì Hảo Hảo, Tailieuchung

Người con gái theo đường quen, đi thẳng vào phòng ngủ, bỏ ức chế, bao da và kính râm ra gọn gàng đặt lên bàn, hiển nhiên cô không phải chủ nhân căn phòng này, cô chỉ là khách qua đường thôi.

Cô đi đến phòng tắm rộng thênh thang chậm rãi cởi quần áo trên người, một cách cẩn thận, tắm rửa, dứt xuôi còn không quên kì cọ vệ sinh lại nhà tắm, như thể chưa từng có người dùng qua cái phòng tắm này.

lúc cô vệ sinh tóc ra khỏi phòng tắm, klặng đồng hồ đã chỉ mười một giờ, cô tự nhiên mở tủ quần áo bên trái ra; tất cả đều là áo ngủ của phụ nữ, cô chũm một bộ màu trắng trong số đó vào, sau đó ngồi ở mép giường.

“Haizz!” Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm giác vào lòng chán nản.

Đêm nay, anh lại về muộn.

Có phải giống như trên báo nói, anh sắp cùng với vị thiên klặng đại tiểu thư cơ kết hôn không? Vì thế mà gần đây anh mới lắm việc hệ trọng? Và có phải không lâu nữa, cô sẽ không cần thứ sáu nào cũng tới đây không?

Có lẽ…… tức thì tại đêm nay, anh sẽ nói với cô câu kia…… Muốn dùng lời nói đó để chấm dứt tất cả?

Không, không thể! Cô lắc đầu, cô tuyệt đối không để mang đến anh có cơ hội này!

Chờ anh trở về,“trước” Khi có câu nói cơ, “trước” khi mọi sự kết thúc, cô không hy vọng mình bị vứt bỏ, lúc này đây, cô nhất định mạnh mẽ lên……

Nghĩ nghĩ, nghĩ đến lúc đầu có chút hỗn loạn, cô nằm gối đầu lên gối, mắt nặng dần, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Trong mộng, cô không mơ thấy cô là người nói chia ly trước, ngược lại mơ thấy hình ảnh xa xôi chín năm trước, lúc đó cô mới mười tám tuổi, hơn nữa là lần đầu tiên nhìn thấy anh……

***

Ở hành lang dài vào đại học Đài Loan, knhì giảng sau thứ Sáu đầu tiên.