Bài Văn Mẫu Lớp 5: Tả Bác Bảo Vệ Trường Em

Gắn bó với chúng ta học sinh dưới ngôi trường mến yêu đầy ắp phần lớn kỉ niệm không chỉ là có thầy cô, bạn bè, bàn ghế giấy tờ mà còn có một fan rất thầm lặng luôn luôn dõi theo sự trưởng thành của các thế hệ học tập trò. Đó là ai vậy các bạn? Đó chính là bác bảo vệ trường. Bác đó là một trong các những member của hội đồng sư phạm công ty trường bảo đảm sự an toàn, thận trọng và giữ gìn ngôi trường luôn xanh tươi. tee8academy.com reviews với chúng ta đọc một trong những bài văn diễn tả bác đảm bảo trường hay tốt nhất trong nội dung bài viết dưới trên đây để chúng ta tham khảo cùng làm tốt hơn nữa cùng với dạng văn tả người.

Bạn đang xem: Bài văn mẫu lớp 5: tả bác bảo vệ trường em


12345678910
1 1235
*

Năm học new lại ban đầu và so với tôi đó là một năm học tập vô cùng đặc biệt bởi đây là năm đầu của tớ ở trường cung cấp hai. Tôi còn ghi nhớ ngày đầu lúc mới phi vào trường tôi có biết bao nhiêu lo sợ nhưng suôn sẻ tôi đã được phần đông động viên rất đon đả của bác bảo đảm an toàn và ngay lập tức từ giây phút ấy, tôi sẽ vô cùng yêu quý bác.

Bác bảo đảm an toàn trường tôi chắc rằng ở tuổi quanh đó năm mươi. Dáng vẻ người chưng dong dỏng cao, trên mái tóc sẽ điểm đa số sợi bạc. Bác bỏ có khuôn khía cạnh chữ điền, chắc hẳn ai trông thấy bác bỏ lần đầu cũng cho rằng bác là 1 trong người khá nghiêm nghị nhưng thực tế nếu tiếp xúc thọ ngày sẽ thấy là bác rất thánh thiện lại dễ dàng gần. Nước da bác bỏ hơi ngăm đen nhưng toát lên sự trẻ trung và tràn đầy năng lượng của một con fan dãi dầu mưa nắng. Ở bác có đôi mắt đen sâu thẳm, hằn rõ những tín hiệu của một cuộc đời từng trải nhưng thú vui không chính vì vậy mà thô khan, trái lại nó nhân từ lành, nhẹ dàng, lấy lại cho tất cả những người ta xúc cảm dễ gần. Tôi chú ý nhất ở bác bỏ là đôi bàn tay chắc với tương đối nhiều vết chai, hồ hết ngón tay thuôn dài khiến cho bàn tay trông to với khỏe khoắn. Bác ăn mặc khá giản dị, tôi thường thấy bác mang áo sơ mày hoặc áo phông với quần âu vẫn sờn thuộc với loại mũ lưỡi trai cũng đã sờn vải. Bác có lẽ rằng là một người rất yêu thương chó, phòng bác bỏ nuôi một chú cún con bao gồm bộ lông trắng muốt rất khôi lỏi và tôi hay thấy chú quấn quýt bên bác, bác cũng rất dịu dàng và mến yêu chú ta, luôn luôn cho chú nằm ở đùi của bản thân mỗi khi từ từ rỗi. Tôi tin rằng bác nuôi chú cún ấy để làm bạn đều lúc bi thiết là chủ yếu chứ không phải với mục đích bắt trộm.Tôi nghe mọi bạn nói chưng làm bảo đảm ở đây sẽ được 2 năm và rất ân cần, chu đáo, ai ai cũng yêu mến. Quả là vậy, hôm đầu tiên tôi mang lại trường, còn bỡ ngỡ, cứ chần chờ mãi không đủ can đảm bước vào. Y như đoán biết được ý tôi, chưng nở một thú vui thật tươi. Rồi bác vồ cập ra hỏi tôi là học sinh mới yêu cầu không, lúc tôi trả lời, bác liền dắt xe mang đến tôi vào trong nhà để xe, thấy tôi có vẻ như bối rối, cứ chú ý quanh mà không đủ can đảm bước, bác lại thì thầm với tôi cho tôi đỡ lo. Vì không biết lớp mình học tại vị trí nào vào trường, tôi lúng túng không biết cần làm cố kỉnh nào, bác không lo ngần mà chuyển tôi tới tận lớp học, điều ấy khiến tôi cảm kích rất nhiều.

Bác bảo đảm trong mắt chúng tôi như một bạn “hiệp sĩ” thánh thiện luôn ân cần với tất cả người và âm thầm trông coi ngôi trường lớp đến dù công ty chúng tôi có ở đó hay không. Bao gồm bác, shop chúng tôi thấy bình yên và an tâm hơn cực kỳ nhiều. Tôi thực sự rất yêu quý bác.


Bác bảo vệ giúp trường luôn luôn sạch đẹp.

Bác Long đảm bảo an toàn trường em là tín đồ vui tính. Bác bỏ đã làm đảm bảo trường em từ trước khi em bước chân vào học tập ở ngôi trường này. Dựa vào có chưng mà ngôi trường luôn được đảm bảo tránh phần đa kẻ xấu vào trường, giúp chúng em có môi trường học tập bình yên hơn.

Bác Long nay bác đã ngay sát sáu mươi tuổi rồi cơ mà trông bác bỏ còn rất trẻ khỏe và cấp tốc nhẹn lắm. Dáng bạn cao, gọn gàng trong bộ áo quần bộ team đã bạc bẽo màu. Khuôn mặt bác vuông vức, quai hàm bạnh, đôi lông ngươi rậm, nước da lúc nào thì cũng đỏ au. Bắt đầu nhìn bác, người nào cũng thấy hại nhưng bác lại khôn xiết hiền lành. Các con của bác đều đi làm và sinh sống xa nhà, bà xã bác tạ thế khi bác bỏ còn trẻ nên chưng ở lại luôn luôn phòng bảo đảm an toàn của đơn vị trường. Bác sống rất đơn giản nên trang bị đạc cũng khá đơn sơ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp. Một ngày của bác bước đầu từ năm giờ đồng hồ sáng. Sau khi vệ sinh cá nhân, bác đi open các chống lớp học, quét dọn văn phòng,… Khi bọn chúng em cho tới trường, bác bỏ đón tức thì cổng ra vào, vừa hướng dẫn xếp xe vừa nhắc nhở chúng ta ra vào đúng phương pháp tránh tạo ùn tắc giao thông. Gõ trống, đóng góp cửa, dọn vệ sinh, gợi ý khách với phụ huynh đến liên hệ công việc…Nhiều câu hỏi như vậy dẫu vậy chưa khi nào em thấy bác bỏ cáu gắt xuất xắc tỏ ra mệt mỏi mỏi. Chỉ là một nhân viên ship hàng nhưng cả trường ai cũng quý cùng nể phục bác. Có lẽ vì chưng là người sống rất trang nghiêm và tận tụy với công việc. Với riêng rẽ em, bao hàm kỉ niệm về bác chắc rằng không thể nào quên được. Người mẹ em đi làm việc công ty hôm nào cũng đến lên đèn mới về mang lại nhà. Ngày trước tiên đi học, các bạn đã có người đón hết, trời tối dần, tuy vậy đã được bà bầu dặn dò không hề ít nhưng nỗi thấp thỏm cứ tồn tại trong đầu em. Ráng rồi em òa khóc nức nở. Bác bỏ Long ôm em vào lòng, vệ sinh nước đôi mắt rồi nói chuyện mang lại em nghe. Mẩu truyện của bác kể về trong thời điểm tháng chiến tranh, câu chuyện không có mở đầu, không tồn tại kết thúc. Em không hiểu biết gì các nhưng những mẩu truyện ấy đã yên ủi em đầy đủ khi chờ bà bầu đón. Biết tính em xuất xắc chạy nhảy cùng không mê thích ngồi trong phòng, chưng còn trường đoản cú tay đóng cho em một dòng ghế bằng gỗ rất xinh để ngồi trong nhà chờ đợi mẹ. Thỉnh thoảng chưng lại dúi mang đến em vài dòng kẹo chiếc bánh.

Vì yêu quý bác đã có những lúc em khuyến mãi bác cái kẹp tóc thiết lập trên đầu. Bác cười cùng nói: cái kẹp tóc này chỉ giành cho những cô bé xíu xinh xắn như cháu thôi. Hiện giờ nhiều dịp nhớ lại em vẫn thấy mình thật bi hùng cười. Bác đảm bảo an toàn trường em là vậy đấy. Mãi mãi trong thâm tâm trí em vẫn lưu giữ hình ảnh bác bảo vệ đáng kính.


Mãi mãi trong lòng trí em vẫn giữ gìn hình ảnh bác bảo đảm an toàn đáng kính.

Trường tôi ko rộng lắm nên có thể có một bác bảo đảm trông coi. Ngày nào bác cũng có tác dụng những các bước giống nhau, chú ý trường học và trợ giúp học trò, vày vậy mà bọn chúng tôi người nào cũng yêu quí bác.

Bác bảo đảm năm nay đã hơn sáu mươi tuổi. Trước đây, chưng là quân nhân ở biên giới, lập được tương đối nhiều chiến công. Vị thế, cửa hàng chúng tôi thường gọi bác bỏ là dũng sĩ. Sau chiến tranh, chưng trở về giao hàng quê hương. Mấy năm nay, bác bỏ vào làm đảm bảo an toàn ở trường tôi. Điều ấn tượng đầu tiên cùng với tôi và mọi fan là làn da đặc trưng của bác. Làn da bị cháy đen, gồm chỗ loang lổ đông đảo vết sạm. Quan sát da bác, tín đồ ta như tìm ra cả loại nắng, dòng mưa hà khắc của núi rừng bao năm tháng tiêu diệt con người. Chưng có gương mặt cương trực, nghiêm nghị mà ban đầu nhìn thấy công ty chúng tôi sợ lắm. Tuy đã nhiều tuổi nhưng hai con mắt bác vẫn sáng cùng tinh nhanh. Tôn thêm vào cho khuôn khía cạnh là song lông mi dày rậm, toát lên vẻ khỏe mạnh mẽ. Bác bảo đảm đậm người, không tốt mà cũng ko thấp. Bác còn khỏe mạnh, bền vững và kiên cố lắm. Những bắp tay cuồn cuộn như 1 lực sĩ. Duy gồm đôi chân của bác không thể lành lặn nữa, một bên là dòng chân gỗ. Vào chiến dịch năm xưa chưng bị thương nặng nên mong mỏi giữ tính mạng con người bác đã yêu cầu cưa mất một bên chân. Dẫu vậy nhìn chưng đi, nặng nề ai có thể đoán được đấy chưa phải là chân thật. Chưng đã thân quen lắm rồi, loại chân mộc này đang là tri kỉ, nó đang thành máu thịt của bác từ bao giờ không biết. Bên cạnh đó ngày nào, tháng nào bác cũng mặc các chiếc áo lính đã cũ và tệ bạc màu. Trên cầu vai bao gồm một miếng vá nhỏ. Tuy nhiên với bác, mẫu áo ấy là kỉ niệm cả 1 thời đạn bom oanh liệt. độc nhất vô nhị là những dịp lễ lớn, bác mặc nguyên một cỗ quân phục nghiêm trang, đẹp mắt đẽ. Sáng nào bác cũng dậy từ rất sớm. Từ khi ông mặt trời vẫn tồn tại đang ngái ngủ, bác đã dậy thao tác làm việc rồi. Bác đi đánh giá một vòng, cẩn trọng từng phòng, từng ngách ngách, thấy đồ vật gi hỏng chưng liền sửa ngay. Rồi bác chăm vườn cửa cây sau trường, chuyên chút tỉ mỉ như đứa con của mình. Xong việc đâu đấy, bác bỏ ra không ngừng mở rộng cánh cổng sắt, mỉm cười tiếp nhận chúng tôi. Thoạt nhìn thấy bác bảo đảm khó tính, ngặt nghèo và khó khăn gần. Nhưng khi chuyện trò, xúc tiếp rồi thấy bác bỏ là cả một kho tàng, một chũm giới. Nghe những mẩu truyện về cuộc chiến tranh mà shop chúng tôi như bắt gặp cả dân tộc qua bác. Không chỉ là thế, bác còn thuộc không ít dân ca, ca dao, hò vè, thuộc nhiều thơ văn cổ... Bác bỏ hát chèo rất hay nữa. Thỉnh thoảng ung dung rỗi, bác hát một trích đoạn mang lại học trò nghe. Chúng tôi nghe mê say thú, say sưa quên bao gồm cả nhà...

Bác bảo vệ của shop chúng tôi không gồm một mái ấm gia đình riêng. Bác bỏ coi ngôi trường này là nhà, coi những thầy cô giáo là các bạn em, coi học trò chúng tôi là nhỏ cháu... Bác bỏ đã mất mát cả đời mình cho dân tộc, quê nhà và bây giờ bác lại góp sức sức lực sót lại cho nạm hệ tương lai. Hình hình ảnh bác đảm bảo an toàn đã quá quen thuộc và thân cận với mỗi học tập sinh của phòng trường. Nhìn bác, chiều chiều lầm lũi một mình cửa hàng chúng tôi thầm hỏi, trên quốc gia Việt phái nam ta còn bao nhiêu con người như thế.


Từ lúc ông mặt trời vẫn còn đấy đang ngái ngủ, bác bỏ đã dậy thao tác làm việc rồi.

Để ngôi trường được bình yên, an toàn, ổn định hẳn không thể không có vai trò quan trọng đặc biệt của bác bảo vệ. Bác bảo đảm trường em thương hiệu là Tường, bác giống như một vị thần đang canh dữ tòa lâu đài diễm lệ để tránh sự xâm phạm của kẻ xấu. Với bọn chúng em, hình hình ảnh bác đảm bảo yêu kính ngày ngày trông coi, bảo đảm an toàn ngôi trường quan tâm đã rất quen thuộc và ngay sát gũi. Em rất thương mến và kính trọng bác.

Xem thêm: Hướng Dẫn 10 Cách Làm Bó Hoa Bằng Kẹo Mút Xinh Xắn Cho Một Mùa Lễ Đáng Nhớ

Năm nay chưng cũng ko kể 50 tuổi rồi cơ mà trông bác bỏ còn mạnh mẽ và cấp tốc nhẹn như tuổi teen trai tráng. Bác bỏ có dáng fan cao, không hề có bụng bia, chắn chắn do bác bỏ siêng năng bè lũ dục. Khuôn mặt vuông vức, quai hàm bạnh ra và hai con mắt hiền từ để cho lũ học trò chúng em vô cùng ấn tượng. Bác hay mặc cỗ đồng phục màu xanh lơ, trên ngực treo phù hiệu của trường, ước vai tất cả 3 sọc đá quý trông cực kỳ uy nghi. Mỗi ngày, công việc của chưng đều như là nhau từ việc đóng, mở cửa, quét dọn các lóp học cùng sân trường, âu yếm bồn hoa, cây cảnh,… thì bác bỏ phải xúc tiếp với không hề ít người từ các thầy cô đến học sinh và khách đến trường. Tuy nhiên, cơ hội nào bác cũng rất cởi mở, vui vẻ, hoạt bát và làm việc tận tụy như một chú ong thợ ship hàng mọi người lần khần mệt mỏi.

Giọng nói của bác dõng dạc, truyền xúc cảm thấu vào lòng người. Hầu như phụ huynh nào vào trường chưa chắc chắn lối đi, bác ôn tồn, vui vẻ khuyên bảo nơi để xe với vào văn phòng và công sở để gặp gỡ thầy cô giáo tương tác công việc. Đến buổi tan học, bác thường ra chỗ cổng trường phía dẫn, phân luồng mang đến xe giữ thông, kị bị kẹt xe khu vực công cộng.Bác Tường là bạn rất yêu quá trình của mình. Chưng sống có trọng trách nên được toàn bộ mọi tín đồ đều yêu mến. Em học tập được ở bác bỏ đức tính cẩn thận, điều tỉ mỷ với công việc.


Đến buổi rã học, bác bỏ thường ra vị trí cổng trường phía dẫn, phân luồng cho xe lưu lại thông, né bị kẹt xe nơi công cộng.

Người đính thêm bó với chúng em sinh hoạt ngôi trường tiểu học này không chỉ có các thầy cô, bạn bè mà còn tồn tại cả bác bảo đảm an toàn nữa. Bác bỏ là tín đồ giữ cho ngôi trường của em bảo đảm an toàn an toàn, bình yên. Cùng với em, bác bảo đảm an toàn như một nhân vật giữ ngôi trường vậy.

Em ko rõ chưng đã lắp bó với ngôi ngôi trường này từ bỏ bao giờ, chỉ biết là lúc em chập chững bước đi vào ngôi trường thì đang thấy bác. Bác năm nay gần 60 tuổi rồi, tuy vậy trông bác vẫn còn đấy phong độ lắm. Dáng người chưng cao và đậm trông vô cùng khỏe khoắn. Đôi tay của bác bỏ to và cứng cáp nịch. Vậy nên các lần bác gõ trống, em hầu như nghe thấy giờ đồng hồ trống to, giòn giã và ngừng khoát. Em rất thích ngắm nhìn và thưởng thức khuôn mặt thánh thiện từ, phúc hậu của bác. Các lần chúng em đi qua cổng trường xin chào bác, bác đáp lại cùng với một niềm vui rất tươi. Tuy nhiên, giả dụ có học sinh vi phạm như trèo cây, xả rác rến bừa kho bãi hay nói tục thì khuôn mặt chưng nghiêm lại. Đôi mắt của bác bỏ đen, đằng sau đôi lông mi rậm. Vầng trán của bác cao, mỗi một khi bác cười bác bỏ hay nhíu mày bắt buộc những lốt nhăn bên trên trán lại xuất hiện.Bác là 1 trong những người siêu tận trung khu với công việc. Mặt hàng ngày, bác bỏ đánh trống thông báo giờ vào lớp. Tiếng tan học tập rất thiết yếu xác. đôi khi lười học, em mong muốn ngóng tiếng trống tan học của chưng biết bao nhiêu. Ban ngày, bác bỏ ngồi nghỉ ngơi bốt bảo đảm cổng trường, ko cho học sinh nào trốn tiết xuất xắc bỏ ra phía bên ngoài đi chơi, cũng ko để cho những người không tất cả phận sự vào trường học. Đến chiều tối, khi toàn bộ đã về hết chỉ còn lại bác bỏ với ngôi ngôi trường thì bác cầm cái đèn sạc pin đi dọc hành lang những lớp học để kiểm tra. Công việc tưởng chừng như đơn giản và dễ dàng nhưng lại đòi hỏi sự tỉ mỉ, niềm tin trách nhiệm cáo và có sức mạnh bền bỉ. Bởi ngày nào thì cũng vậy, ngày nắng cũng như ngày mưa, chưng đều buộc phải đi tuần quanh trường. Đôi khi thấy những bạn học sinh lẻ tẻ trèo bàn ghế, phá hỏng thiết bị của trường chưng nghiêm xung khắc phê bình. Cũng nhờ có bác mà cây cỏ trong trường luôn xanh tốt.Trường em, ai cũng yêu quý bác. Nhờ có bác mà ngôi ngôi trường của em luôn luôn an toàn, bình yên, rộn ràng tiếng mỉm cười thơ trẻ vị đã có chưng bảo vệ.


Nhờ có chưng mà ngôi ngôi trường của em luôn an toàn, bình yên, rộn rã tiếng cười thơ trẻ bởi đã có bác bảo vệ.

Ngôi trường từ khi nào đã biến hóa ngôi nhà trang bị hai, là một phần của tuổi thơ mỗi người. Nơi chính là sân trường rộng lớn, nơi tất cả hàng cây thoáng mát, có bằng hữu thầy cô. Gồm cả những con người, với thầy cô, lặng lẽ nhìn hồ hết lứa học trò shop chúng tôi khôn lớn: bác bảo vệ trường tôi.

Bác đảm bảo an toàn trường tôi tên là Nam. Coi bác như một người thân trong gia đình trong triệu phú đình, chẳng bao giờ để ý tên không hề thiếu bác là gì, chỉ đơn giản và dễ dàng là bác Nam, cũng không người nào gọi là chưng bảo vệ. Trải qua 60 mùa xuân trên cuộc đời, chưng có dáng người mảnh mai, không tốt lớn cũng chẳng phải bạn to khỏe khoắn như mọi tín đồ hay tưởng tượng lúc nghĩ đến những người bảo vệ. Nước da ngăm đen, rám nắng nóng cùng mẫu áo màu xanh lá cây lam lịch sử một thời xắn mang đến khuỷu tay, đôi dép cao su đã cũ và cái mũ cối cũng xanh luôn ở bên trên đầu, cho dù ở xa, shop chúng tôi cũng hoàn toàn có thể nhận ra bác bỏ rồi. Hiền hậu và dễ gần ngay từ cái gặp gỡ đầu tiên là đầy đủ điều phần đông người rất có thể thấy sinh hoạt bác. Có lẽ rằng bởi khuôn khía cạnh quá hiền lành và chân chất ở bác? Khuôn mặt sẽ sạm đi vì những “sương gió dạn dày”, đều nếp nhăn sẽ rõ rệt qua thời gian và tuổi thọ cũng khiến người ta hiểu và thêm kính trọng bác hơn. Phụ vương ông hay nói: bé người đẹp nhất là ở bé mắt, bao gồm đúng với nam nhi không? nhưng tôi thấy nó đúng với chưng Nam. Đôi mắt chưng nheo lại, mà lại vẫn có thể thấy từ kia sự êm ấm và vơi nhàng mang lại lạ kì, như ánh nắng mùa xuân, ko chói chang, nóng bức mà có sức mạnh đến lạ kì làm phục sinh vạn vật. Đôi mắt ấy bên cạnh đó còn có xúc cảm nữa. Đôi mắt nheo lại khi vui đã khác với đôi mắt nheo lại thất vọng khi thấy cửa hàng chúng tôi làm gì không đúng. Và khi ấy, công ty chúng tôi biết mình đề xuất xin lỗi và có tác dụng nũng với bác. Đôi tay bác nhỏ nhắn, phần lớn vệt gân xanh nổi lên rõ rệt cơ mà cứ như có sức khỏe siêu nhiên vậy, có thể khiêng với bê đa số thứ nặng nề hay hỗ trợ mọi người bất cứ bao giờ cần.Vì thế phần đa người ai cũng rất yêu quý bác. Những thầy cô đều rất kính trọng và thương mến bác. Còn đồng chí học trò chúng tôi, bác bỏ chẳng không giống gì fan trong nhà vậy.

Bác phái mạnh từng là cựu chiến binh, gia nhập vào cuộc phòng chiến kháng chiến chống mỹ giải phóng dân tộc oanh liệt của đất nước. Chưng có 1 căn phòng nhỏ tuổi ở giữa hai hàng nhà, đó chính là nhà nghỉ ngơi của bác, cũng là chỗ trú ngụ và vui chơi giải trí của cửa hàng chúng tôi ở trường học. Chống bác có rất nhiều thứ để chơi: cây cảnh, những dụng cụ của bác, rất nhiều bi nước thời chiến và cả những mẩu chuyện của bác bỏ nữa. Vây cánh trẻ chúng tôi thường quây quần bên chiếc giường nhỏ của bác bỏ để nghe bác bỏ kể chuyện. Đó không phải chỉ là mẩu truyện kể, đó là những cảnh phim sống đụng trong đầu công ty chúng tôi với âm thanh là tiếng nói trầm nóng của bác, là những khoảnh khắc thót tim khi tuyên chiến và cạnh tranh với địch, là những khoảng thời gian rất ngắn hạnh phúc lúc được hát ca mặt đồng đội, là sự xót xa trong khi thấy đồng đội của bản thân mình phải xẻ xuống, mãi mãi, …

Khi công ty chúng tôi cười, khi shop chúng tôi hồi hộp, khi chúng tôi lại khóc. Bác bỏ chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, với mỉm cười. Ko biết bác mỉm cười cợt gì nhưng shop chúng tôi cũng cười với thấy rất hạnh phúc. Đó chính là lí chính bởi sao chúng tôi lại yêu quý bác như thế.

Thỉnh thoảng, tôi lại nghĩ nếu đề nghị xa ngôi ngôi trường này, cần xa chưng Nam, thì cửa hàng chúng tôi biết đề xuất làm núm nào đây. Kiên cố sẽ ai oán lắm. Nhưng bác lại hiền từ nói: “Chỉ cần họ luôn nghĩ cho nhau, thì ở chỗ nào cũng đâu có quan trọng đâu nhỉ?”


Hiền từ cùng dễ sát ngay từ bỏ cái chạm chán đầu tiên là đều điều hầu như người rất có thể thấy sinh hoạt bác.

Trong cuộc sống thường ngày xung xung quanh em, em đang tiếp xúc và làm cho quen với không hề ít người: những người dân hàng thôn thân quen, mọi bạn, phần nhiều bè khu vực trường lớp đính bó, thầy cô đã dạy bảo em… Nhưng chắc hẳn rằng nơi mái trường quan hoài này, em nhớ tuyệt nhất là bác bảo vệ trường em.

Bác đảm bảo trường em đã không tính 50 tuổi rồi. Nhà chưng gần trường, mà bác cũng nhàn hạ nên vẫn làm bảo vệ ở ngôi trường em. Mái tóc bác bỏ đã dần xuất hiện những tua tóc bạc. Gần như sợi tóc màu trắng xen vào trong những sợi tóc đen khiến cho chúng em thấy được mà vô cùng bi thiết bởi kia là tín hiệu của tuổi già, rằng bác đang già đi, đã dần nhiều thêm tuổi nữa.Khuôn phương diện vuông chữ điền của chưng vô cùng phúc hậu. Đôi mắt vẫn dần lộ diện những vệt chân chim không còn xa lạ mà em vẫn thấy ở trên đôi mắt của bà nội, dần xuất hiện vệt mờ của thời hạn chạy qua. Tuy nhiên dù vậy, chưng vẫn còn nhìn được rõ lắm, bác bỏ còn ghi nhớ rõ mặt em chỉ với sau 1 lần gặp mặt mặt đấy. Lúc bác đọc báo đều sẽ đeo một cặp kính lão để rất có thể nhìn thấy chữ rõ hơn. Bác lúc nào cũng cười, giờ cười hết sức vui vẻ, như theo gió mà truyền tới cho người khác niềm vui vậy. Làn da sạm đi vì nắng của bác bỏ đã dần xuất hiện những vệt đồi mồi mờ mờ. Dù vậy nhưng chưng vẫn còn mạnh mẽ lắm. Hằng ngày, bác bỏ vẫn đi hết các lớp học để bình chọn xem những lớp đang tắt điện, tắt quạt sau thời điểm ra về chưa. Hằng ngày bác vẫn cho bọn cá vàng trong hồ nước nước của phòng trường ăn uống đầy đủ, tưới nước mang lại vườn hoa của trường. Mọi công việc nhỏ nhưng lại tốn tương đối nhiều sức do phải dịch chuyển nhiều lại luôn luôn được bác làm tốt. Phần đông buổi chiều cha mẹ đón muộn, em và một vài bạn khác đứng hóng ở cổng trường, chưng đều gọi chúng em vào phòng đảm bảo an toàn ngồi đến đỡ mỏi chân. Lúc ấy, chúng em rất nhiều vui vẻ chat chit với bác mà xem nhẹ cả tiếng hotline của bố mẹ ngoài kia. Vì những mẩu truyện của bác hấp dẫn chúng em vô cùng. Bác trước khi làm đảm bảo ở trường, khi non sông có chiến tranh, bác đó là một người lính quả cảm và dũng cảm mà bọn chúng em chỉ được biết đến qua những bài học kinh nghiệm lịch sử. Những mẩu truyện về chiến tranh, về tình tín đồ tại thời điểm hà khắc khi ấy của bác như một cảnh phim quay chậm, đưa chúng em ngắm nhìn khung cảnh quốc gia lúc bấy giờ.

Em rất yêu thích bác bảo đảm trường em. Vì hiện tại, bác không chỉ có đơn thuần là một trong bác bảo vệ trong trường nữa, mà còn là một người mang đến cho chúng em những câu chuyện đời thường, những bài học từ mẩu chuyện ấy.