CON GIUN XÉO MÃI CŨNG QUẰN

Đúng như thân phụ ta thời trước thường gồm câu: “ nhỏ giun xéo lắm cũng quằn”. Quả thật thì nhỏ người người nào cũng vậy, cái gì cũng có thể có giới hạn một mực nào này mà thôi.

Bạn đang xem: Con giun xéo mãi cũng quằn

Hân và Tùng yêu thương nhau cũng khá được hơn 3 năm. Nhưng bắt đầu ngày đầu được mang lại nhà reviews thì đã chẳng ai mếm mộ cô nhỏ dâu tương lai này. Bố thì nhìn cô thanh nữ đã thấy ghét bỏ. Còn mẹ thì càng thể hiện nay sự đay nghiến, coi thường cô, tới cả cô em ck cũng chẳng ưa gì Hân cả. Chỉ do Hân là tín đồ sắp cướp đi mất tín đồ anh trai yêu thương thương con bé, kính yêu con bé nhất từ trước mang lại giờ.

Nhưng sau bao nhiêu cố gắng của hai bạn trẻ trẻ thì Hân cũng khá được gia đình n hà anhbắt nên chấp nhận đón nhận cô nhỏ dâu này. Vày nếu không chấp nhận thì đứa con trai duy nhất của ông bà cố định không đem ai xung quanh Hân cả.


Bước chân vào cái mái ấm gia đình này, ngay từ trên đầu Hân đã thừa gọi những trở ngại mình sắp tới phải đối mặt với. Bởi vì cô bắt gặp rõ tự không ưa, cái ghét bỏ từ phía mái ấm gia đình nhà Tùng. Cũng vị quá yêu, bởi vì cả sự tâm thành của anh yêu cầu cô ko đành lòng tránh bỏ. Chỉ có đến ngày lao vào ngôi công ty này, phê chuẩn trở thành nhỏ dâu của cha mẹ Tùng, chị dâu của em gái Tùng thì cái cuộc sống thường ngày chẳng khác gì trong âm ti của Ngân mới bắt đầu.

Những ngày new về có tác dụng dâu bên chồng, Hân ban đầu đã phải chịu nóng ức mọi khi em gái ck bày biện ra nhưng cô còn chưa kịp dọn thì ngay mau chóng mẹ ông xã đay nghiến, quát mắng mắng cô đủ điều.

Về nhà ck chưa đầy 1 năm, thể xác Hân như thân tàn ma dại, quan sát cô chẳng còn một chút sức lực nào cho việc đáp trả bố mẹ chồng, với em ông chồng nữa. Bao hàm hôm bị nói nhiều, cô rấm rứt khóc nức nở. ông xã về không kip nhắc thì anh đang buông lời trách móc cô. Do chỉ có trong nhà lo cơm trắng nước, anh đi tìm kiếm tiền về rồi mà lại cũng ko xong. Cô gọi một cuộc điện thoại cảm ứng thông minh về cho chị em mình, nghe giọng bà mẹ sau bao nhiêu lâu bận rộn không có thời hạn để gọi, cô thiệt sự muốn òa khóc.

*

Bất kể chuyện gì không chấp nhận mẹ ông xã cửng đã mắng mỏ Hân. (ảnh minh họa)

Bởi nhà chồng cũng nhỏ, vào phòng khóc thì ông xã nằm đó, ko làm cầm được, tần bên dưới thì phụ huynh chồng, lên ở trên lại em gái chồng. Hân đành vào nhà dọn dẹp khóc, cô xả nước rồi khóc vào đó. Được một dịp sau có tiếng gõ cánh cửa tắm, cô tắt giờ nước rồi hỏi mặt ngoài, em gái ông xã bảo cô rằng:

- Chị ko thấy chị bật như thế rất tốn nước à? Chẳng biết tiết kiệm ngân sách là gì, từ ngày chị về đây, tiền nước lúc nào thì cũng lên gấp đôi dù chỉ thêm có một người. Hân đo đắn phải làm sao , nên mở cửa ra nói nho nhỏ dại câu nói:

- Chị sẽ lưu ý hơn.

- Khóc với chả lóc, và đúng là cái thiết bị giả nai. Nói rồi cô em ck bỏ đi.

Thật sự Hân bất lực rồi, bất lực trước trả cảnh của bản thân và cũng bất lực trước gia đình nhà ông chồng ngang trái. Hân sẽ từ quăng quật nơi này, trở về nhà. Chắc hẳn rằng người ta nói đúng, dòng gì cũng có giới hạn của nó. Con giun xéo lắm cũng quằn, cô thiết yếu sống mãi cái kiếp sống như phận ở, như ô sin đơn vị người. Trong khi cô là bé dâu của họ, là chị dâu của em ấy. Cô vứt đi, loại bỏ đi với hi vọng tìm được đúng tuyến đường của mình.


Câu chuyện không được đặt tên

"Có đôi lần, ta lỡ lấy lòng thích một bạn dù chỉ mới lần đầu gặp mặt gỡ, rồi phân chia xa, nhưng, vẫn cảm giác chút nào đấy vấn vương..."

*

Ảnh minh họa

Video đang HOT


Những ngày cuối tháng một, tôi thuộc lũ bạn có lúc ghé thăm thành phố biển Đà Nẵng. Đà Nẵng đón nhận chúng tôi bởi một trận rét mướt thấu da thấu thịt. Nhiệt độ ngoài trời xuống còn có 11, 12 độ. Đã quen với thời tiết quanh năm nóng ấm của sử dụng Gòn, đề nghị tôi bị sock nhiệt độ nặng, fan cứng đờ ra cùng run vậy cập, thuộc cấp tê cứng. Công ty chúng tôi nhanh chóng dịch rời vào khách hàng sạn.

Sau khi bố trí mọi máy đâu vào đấy, đám chúng ta tôi rủ nhau ra ngoài, còn tôi thì chịu đựng không nổi, cứ quấn mình trong chăn duy trì ấm. Giờ mà lại bước thoát khỏi chăn là 1 trong những cực hình. Cố gắng rồi lũ nó kéo nhau đi hết. Một mình ở phòng, chăn ấm, nệm êm, tôi ngủ thiếp đi cơ hội nào không biết, có lẽ cũng vị quá mệt mỏi sau chuyến du ngoạn kéo nhiều năm nên cơ thể tôi cần phải nghỉ ngơi.

Tôi ngủ ngay tức khắc 2 tiếng, tỉnh giấc dậy mà bầy nó vẫn không về. Lúc này đã cảm xúc khá hơn, tôi ngồi dậy, mở cửa ban công định bước ra ngoài xem thử, gió cực kỳ lớn, tạt mạnh tay vào làm tôi lag mình đóng cấp tốc lại. Đứng liếc qua lớp kính cửa, phía xa xa tê là biển, tín đồ ta neo rất nhiều thuyền nhỏ ở gần bờ, phía đối diện với biển cả là những khu đất đang quy hoạch. Cái vẻ hoang sơ tại đây không tịch mịch, mà tiềm ẩn một mức độ sống lớn lao đang trổi dậy. Tốc độ phát triển của Đà Nẵng có tác dụng cho toàn quốc phải kinh ngạc, biến đổi một vùng đất đầy tiềm năng.


Một mình của phòng lâu cũng khá chán. Cầm điện thoại cảm ứng trên tay, cứ nhảy hết Youtube rồi cho Facebook, Zalo... Chẳng gồm gì hay ho. Tôi vào một trong những App kết bạn, loay hoay một hồi. Hình như có ai kia nhắn tin.

- Hello, nice lớn meet you. I"m local guy!

- Trời, tôi cũng người Việt thôi các bạn ơi, nói tiếng việt đi (Chắc do profile bản thân ghi bằng tiếng Anh)

- Ừ, kính chào em, anh tên ***, ** tuổi, làm việc Đà Nẵng, còn em?

- Dạ, em sắp tới đây du lịch, em bắt đầu tới hôm qua.

- Um, cụ em đi được không ít chưa?

- Trời rét mướt lắm, em chẳng muốn đi đâu.

- bao gồm gì đâu, đi du lịch mà sinh hoạt riết trong chống thì giá tiền lắm.

- giỏi anh làm hướng dẫn viên du lịch cho em đi. Hihi. Nói nghịch đó.

- Ok thôi. Em nghỉ ngơi đâu, anh qua rước!

- Em nói đùa mà.

- không sao, cứ coi như dắt em đi rồi PR mang lại Đà Nẵng, để trong tương lai em dắt thêm đa số chúng ta đến đây du lịch.

- Em học phượt nè, cũng đi ra trên đây vài lần rồi, biết kha khá.

- Anh chắc có rất nhiều cái hay mà em phân vân được đâu, chỉ có dân thổ địa ở đây mới biết. Sợ anh bắt cóc hả?

- Em có gì đâu nhưng mà sợ, bắt rồi tốn cơm thêm thôi. Đi thì đi, em ở khách sạn ***, số điện thoại thông minh em nè **********, cho tới thì gọi.

Xem thêm: Cách Làm Cơm Rang Hải Sản Đơn Giản, Cách Làm Cơm Rang Hải Sản Cực Ngon


- Em tất cả nón bảo hiểm không?

- Dạ không!

- Ok, nhằm anh mang. 5 phút nữa anh qua, xuống đi nha!

Tôi suy nghĩ thầm, chắc hắn nói chơi thôi, chứ ai mà lại siêng dữ vậy. 15 phút sau, điện thoại cảm ứng reo. - Alo?

- Anh tới rồi. Xuống đi!

Tôi chạy ra ban công chú ý xuống. Hắn ta tới thật. Nhưng lỡ rồi, nằm tại phòng cũng chưa bao giờ làm gì. Suy nghĩ vậy, tôi gắng đồ rồi đi xuống.

Ấn tượng đầu tiên, hắn tương đối ổn, cao hơn tôi 1 chiếc đầu, tướng tá tá ok, nhưng mà trông khía cạnh thì dễ thương và đáng yêu lắm, bao gồm mang đôi mắt kính nữa. Cũng vui vày được trai đẹp chở đi. Hắn gửi nón mang đến tôi, tôi team lên nó rộng lớn rinh, định thâu dây vào mà lại cứng quá, ghì mãi ko tuột.

- Đưa đây anh làm cho cho.

Chưa kịp nói gì hắn sẽ chụp lấy mẫu nón từ tay tôi, kéo một chiếc nhẹ nhàng là dây sẽ thâu vào rồi. Hắn dựng xe, đứng dậy, cài đặt nón mang lại tôi luôn... Tôi đứng hình, new quen thôi mà tất cả cần vậy không, chưa biết là ga lăng thật hay là trả đò mang lòng. Thôi kệ, leo lên xe đi đến nhanh, đứng tại đây một hồi cứng thành đá.

Dọc con đường ven hải dương Mỹ khê hướng ra bán hòn đảo Sơn Trà hôm nay vắng thưa người, gió lạnh lùa vào có tác dụng tôi dù đã mặc áo lạnh lẽo vẫn chịu đựng không nổi. Tôi khẽ cúi người nép vô hắn cho giảm lạnh - Em lạnh lẽo hả? - Hắn trở về hỏi to lớn - Dạ, giá buốt quá, em đã run. - Ừ, kì này em ra trúng ngày lạnh, anh người ở chỗ này còn chịu đựng không nổi. Nhưng mà em cũng sẵn sàng kĩ ha, có áo lạnh rồi khăn len nữa! - Vậy cơ mà vẫn chịu đựng không nổi đó anh...


Hắn kéo ga mạnh, càng tui nép tiếp giáp vô người. Bất ngờ, hắn thế đưa tay về phía sau ráng chặt tay tôi, rồi nhét cả tay tôi vào túi áo hắn, còn mang mấy ngón tay xoa xoa. - Em bớt lạnh chưa?

Tôi ko trả lời, chỉ yên ổn lặng, đáp trả hắn bằng việc nhẹ để đầu lên sống lưng hắn.

Xe vẫn chạy, gió vẫn thổi, tôi vẫn run vày lạnh, với hắn vẫn núm chặt tay của tôi. Rồi hắn ngừng xe bên dưới chân núi chùa Linh ứng. - cơ hội trước, mỗi lần buồn, anh tuyệt ra đây ngồi 1 mình!

- một mình hả? Tui quá bất ngờ - ở đây vắng người, tối thui, anh không sợ hãi sao?

- Không! Mà...em có tình nhân chưa?

- Em hả, vẫn ế, haha.


- Em cũng phân vân nữa, chắn chắn duyên không tới, còn anh?

Tôi vừa nói vừa run. Khía cạnh hắn giá buốt ngắt. Lâu lâu lại cười nhạt. Tức thì cả thú vui cũng còn thấy lạnh. Khuôn mặt ấy, bên cạnh đó đang nghĩ về ngợi một chuyện gì đó, thoáng tất cả chút buồn. Đột nhiên, hắn cởi áo khoác, rồi kéo tôi gần cạnh lại. Hắn ôm tôi, thật chặt. Tích tắc ấy, người tôi cứng đờ ra, tim đập thình thịch nghe rõ từng nhịp. Dù trước đó tôi cũng trải qua vài mối tình. Nhưng mà những cảm xúc hiện tại nhưng mà hắn có lại, nó thiệt tuyệt, thật ấm cúng và kì lạ. - Sao anh toá áo, rét mướt đó? - do đó ôm em vẫn ấm.

Tôi và hắn cứ đứng như vậy. - Anh không yêu ai bao giờ! - Thôi đi, suy nghĩ em tin hả? - Anh nói thật! - trên sao? nhìn anh good vậy mà? - công ty anh khó, anh là con một, trách nhiệm nặng lắm. Ba bà bầu biết thì chết! - Vậy anh tính sao? - 2 năm nữa anh rước vợ, không hề cách như thế nào khác. Đôi lúc mình cần thiết làm phần lớn điều bản thân muốn. Chắc hẳn rằng anh đã tìm 1 thiếu nữ thương, hiểu anh, cùng anh cũng thương tín đồ ta. Yêu đương thôi, chứ tất nhiên nhiên tất yêu yêu. Khi ấy, anh sẽ có tác dụng đúng trách nhiệm của mình... Mà, thật sự anh rất thèm cái cảm hứng được ở bên ai đó, chăm lo cho ai đó, cơ mà anh không đủ can đảm tiến xa hơn, rồi cả 2 cùng khổ...

Nói cho đây, anh lặng lặng. Tôi mỉm cười nhạt, quan sát ra phía ánh đèn đường xa xa kia, đầu loáng thoáng vài quan tâm đến mông lung. Tim nhói. Rồi chóc, con quay lại, tôi thấy anh đang nhìn mình, góc nhìn anh thiệt buồn. Shop chúng tôi cứ rứa nhìn nhau, rồi bất ngờ anh để trên môi tôi 1 nụ hôn, thật sâu. Tôi lag mình, nhưng lại rồi cũng đáp trả anh 1 nụ hôn thật ấm áp, êm ấm giữa cái thời tiết lạnh lẽo của mùa đông. Shop chúng tôi cứ chũm ôm nhau với hôn nhau thiệt say đắm.

Hẳn đọc cho đây, bạn sẽ nghĩ rằng shop chúng tôi quá dễ dãi, khi mới lần đầu gặp gỡ nhau đã hoàn toàn có thể ôm, hôn như vậy... Bạn có quyền đấy... đa số cuộc tình vấp váp ngã làm cho tôi chai sạn, đôi khi đứng trước số đông lựa chọn niềm hạnh phúc tôi lại sợ... Sợ hãi rồi lại vấp ngã. Tôi không hề quá trẻ nhằm cứ vấp vấp ngã rồi đứng lên, tôi phải sống, cống hiến và làm việc cho nhiều điều không giống nữa... Với rồi, tôi gắng thuyết phục bản thân rằng vẫn còn đó lắm những nụ cười khác, quên chuyện tình cảm nhăn nhít đi. Gắng mà, nụ hôn anh đặt lên trên môi tôi - một nụ hôn thực lòng và ngây ngô mang đến độ, tôi không thể phải sợ, bắt buộc lo, bắt buộc nghĩ, nó trường đoản cú nhiên, vô tư y hệt như thể một điều hiển nhiên đề xuất làm...


Trời bắt đầu lạnh hơn, anh chuyển tôi về lại khách hàng sạn. Trên phố về, cửa hàng chúng tôi đều lặng lặng, chẳng ai nói với ai một lời nào, cảm giác thật cực nhọc diễn tả... Gần mang lại khách sạn, anh lại gửi tay xuống, cầm cố lấy tay tôi, trong khi đang rứa níu một điều nào đó sắp không thể nữa.

- giá thế này có gấu để ôm chắc hẳn rằng thích lắm em ha

- Em hả, một mình quen rồi...

Tôi bước xuống xe, cởi nón trả lại đến anh. Gương mặt, ánh nhìn anh vẫn nguyên nét buồn. - từ giã em... - Anh quan sát tôi, thế nở một nụ cười.

- Dạ, xin chào anh, anh về cẩn thận...

Anh lao xe cộ đi, mất hút thật nhanh, chỉ với lại một con đường vắng thưa trơn người. Về phòng tiếp khách sạn, lòng tôi mênh mông những cảm hứng khó tả. Tôi lấy smartphone nhắn tin mang đến anh, nhưng lại anh không trả lời.

Một ngày, rồi nhì ngày, tôi quay trở lại Sài Gòn. Chắc là tín đồ ta quên rồi. Hoặc là vì mình... À, mà bạn ta còn có trách nhiệm gia đình. Thôi thì, cứ xem như đấy là một kỷ niệm...

Rồi một thời hạn sau, tưởng đâu không còn gì khác nữa, thì tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ anh. - Nếu bọn chúng mình có duyên, vớ sẽ gặp mặt lại... Số điện thoại cảm ứng kia anh không dùng nữa, bao giờ vào sử dụng Gòn, anh sẽ liên lạc tra cứu em...

Đọc tin nhắn, chẳng hiểu do sao mà nước đôi mắt tôi cứ chảy. Lần gặp mặt gỡ này, vui có, ai oán có. Dù cảm thấy được rất rõ sự ấm cúng chợt ùa đến trong trái tim mình, tuy vậy tôi cũng ko dám hy vọng gì nhiều, bởi vì nó nên và nên làm là đông đảo xúc cảm ngu ngơ nhất dành riêng cho nhau, nhằm tôi có thể lưu giữ lại mãi gần như khoảnh khắc đẹp tuyệt vời nhất về anh, về các kỉ niệm nóng áp, lắng đọng mà shop chúng tôi đã có. Và tất nhiên, đây chỉ cần những suy nghĩ của tôi, còn suy xét anh ra làm sao thì tôi không dám đoán. Thốt nhiên lại nhớ mang đến mấy câu thơ "Người đâu chạm chán gỡ làm chi, Trăm năm biết bao gồm duyên gì tốt không? Ngổn ngang trăm mối bên lòng..." Cứ mong là hữu duyên, dẫu vậy liệu lúc tương ngộ, có còn giữ được những cảm giác ngây ngô mà êm ấm như ngày xưa?


......

Có đôi lần, ta trót mang lòng quý quí 1 người các bạn ngay lần đầu chạm chán gỡ, rồi chia ly sau vài câu chuyện trò, cơ mà vẫn cảm thấy chút nào đó vấn vương, ngại ngùng ngùng mặc dù chẳng biết được những điều gì nhiều về nhau Nói thiệt, cái xúc cảm say nắng trong giây khắc ấy nó đáng yêu lắm luôn, bi thảm nữa, do chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại... Thôi thì chúc nhau 1 niềm vui, 1 kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời Ừ thì anh vẫn tìm em. Ừ thì, có duyên sẽ gặp gỡ lại...

Theo Truyen Ngan


Câu chuyện của bốn năm Tôi rời hà thành vào một ngày mưa rét. Ra quyết định trở về, tôi đã gắn bó cùng với ngôi ngôi trường ấy, đã gắn bó với bục giảng ấy cả cuộc đời. ước ao làm giảng viên giỏi phải học, phải đọc, và tác dụng của một ngày lang thang khắp các hiệu sách tp. Hà nội là nhị túi sách lớn. Thời tiết tất cả vẻ...