HẠNH PHÚC NHỎ CỦA ANH TRUYỆN

Thật ra nghĩ tới sự việc này, Tùng Dung cũng khá bực mình. Cô hoàn toàn không biết đã xẩy ra chuyện gì mà thoải mái và tự nhiên lại có lời đồn thổi cô với Ôn thiếu hụt Khanh ly thân.

Bạn đang xem: Hạnh phúc nhỏ của anh truyện

Hôm chính là ngày lưu niệm kết hôn của họ, hai bạn đều uống rượu rồi chẳng biết vày sao và lại quấn rước nhau tức thì trên sofa. Hào hứng của Ôn thiếu hụt Khanh tăng vọt, xoa nắn khiến toàn thân cô nhũn ra, ôm chặt rước cô ko định buông tha. Hình thức sư Tùng xưa nay luôn lạnh nhạt, điềm tĩnh bây giờ chỉ rất có thể mềm giọng, ôm cổ ck thì thào van xin bên tai anh. Đến thiết yếu cô có muốn phỉ nhổ tầm dáng quyến rũ quyến rũ và mềm mại ấy. Không xin còn đỡ, vừa van nài là ngọn lửa vào anh như bùng lên kinh hoàng hơn, mạnh mẽ hơn. Read the rest of this entry →

Mừng được gặp khanh, nhan sắc xinh tựa hoa đào

Kể từ sau thời điểm cầu hôn Tùng Dung, những lần Ôn thiếu Khanh trông thấy chung Trinh rất nhiều có cảm xúc chướng mắt. Nhưng phổ biến Trinh lại lừng khừng tự giác, thầy đang không thích, cậu lại còn đi trêu chị họ.

Sửa sang xong nhà mới, Ôn thiếu Khanh thuộc Tùng Dung lần lượt dọn đồ vào trong, bình thường Trinh xung phong góp việc. Read the rest of this entry →

Đàn em Tùng, trên sách viết, hiền hòa ung dung, năm tháng an bình. Chúng mình đó là một đôi trời sinh.

Một tiếng động phệ vang lên, Tiêu Tử Uyên xẻ từ trên ghế xuống,

Ôn thiếu hụt Khanh nhìn Tiêu Tử Uyên lồm cồm bò dậy dưới mặt đất, chưa kịp dựng ghế lên đã chạy vội ra ngoài, “Trông kìa, bộ trưởng liên nghành Tiêu cũng đâu có bình tĩnh, điềm đạm như người ta vẫn nói!”

Tiêu Tử Uyên chẳng còn tâm địa nào mà lưu ý đến anh. Read the rest of this entry →

Ôn thiếu thốn Khanh chưa lúc nào nghĩ, trên trần gian này sẽ lộ diện một người con gái kiêu hãnh nói với anh rằng, cô đang tung hoành pk trong nghành của cô, bảo đảm anh chu toàn.

Tùng Dung không kìm lòng được, lại nhìn tay Ôn thiếu hụt Khanh, lúc này mới hỏi câu mong muốn hỏi từ thời gian vừa bước vào đồn cảnh sát: “Tay anh ko có gì chứ?”

Ôn thiếu thốn Khanh định trả lời là ko sao. Vốn là ko có gì thật, chẳng qua là ở bộ phận này có không ít mạch máu buộc phải lượng tiết chảy ra khá nhiều, trông khá đáng sợ nhưng mà thôi. Nhưng mà vừa nhận thấy vẻ nóng sắng trong mắt Tùng Dung, lời vẫn ra đến miệng lại chấm dứt lại. Anh cúi xuống chú ý tay mình, vờ băn khoăn lo lắng nói dối: “Ừ, sợ là tương đối nghiêm trọng…” Read the rest of this entry →

“Bố mẹ các em nuôi các em to đến chừng này, những em vất vả học y bao năm như vậy không hẳn là nhằm đứng đây cho người ta sỉ nhục.

Chuyện xẩy ra quá hốt nhiên ngột. Sáng hôm sau Chung Trinh vừa thay xong quần áo ra đi thì nghe thấy tiếng bao biện vã, còn tồn tại giọng thanh nữ thuyết phục vơi nhàng, ngay tiếp đến là music thứ nào đó bị đập xuống đất.

Vẫn còn sớm, người mắc bệnh chưa dậy, cũng chưa tới giờ giao ban, hiên chạy yên yên nên âm nhạc kia nghe rất rất đáng sợ. Tầm thường Trinh đi về phía phân phát ra tiếng, thấy mấy người lũ ông domain authority ngăm đen, thân hình vạm vỡ cùng một người thiếu nữ trung niên đã vây quanh nhị cô y tá nói gì đó, vẻ mặt hết sức dữ tợn, thỉnh phảng phất còn hất trang bị trên bàn xuống đất. Read the rest of this entry →

“Hình như bà xã anh bao gồm thai.”

Tùng Dung nổi khùng…

Nửa tiếng sau, Tùng Dung chở Ôn thiếu Khanh về. Anh nhàn hạ huýt sáo chơi với nhường nhịn Chút. Rồi chẳng bận tâm đến vẻ mát rượi của cô, anh huýt một bài thiếu nhi như khích lệ.

Ánh nắng và nóng rạng rỡ, bên tai là điệu nhạc vui tươi, Tùng Dung ghé nhìn giỏ xe, trong những cành bách hợp tất cả mấy cây hành lá, trông cũng không quá chướng mắt.

Read the rest of this entry →

“Nếu có một người đàn ông vào tầm rời đi hoàn toàn có thể cầm khăn giấy, cốc giấy mà cô đã dùng vứt vào thùng rác mà không cảm thấy thù ghét chút nào, là tôi thì tôi sẽ không còn nỡ bỏ anh ấy đâu.”

Sáng sớm ngày sau Ôn thiếu hụt Khanh đi bạn hữu dục về, thấy cũng mang lại giờ rồi ngay thức thì vào bếp sẵn sàng bữa sáng, lại giao bài toán cho nhịn nhường Chút, “Đi call Tùng Dung dậy, đừng có tác dụng cô ấy sợ.”

Tùng Dung vẫn ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy một sản phẩm đầy lông rửa vào lòng bàn tay, mơ màng tỉnh lại, thấy sinh đồ vật trước đôi mắt thì đơ nảy mình, là dường Chút? Cô thẫn thờ một lát rồi ngồi dậy, bây giờ mới phát hiện nay mình đang nằm trên giường. Hôm qua ví dụ cô nai lưng trọc trên ghế sofa, vậy nhưng ngủ thiếp đi cơ hội nào không biết? Lại còn ngủ trên chóng Ôn thiếu hụt Khanh? Read the rest of this entry →

Bên em nửa đời, hạnh phúc của anh.Tình anh sâu đậm, hạnh phúc của em.

Ôn thiếu Khanh đang quay sườn lưng về phía cô nghe điện thoại, dáng sườn lưng thẳng tắp. Cô chợt công bố gọi: “Ôn thiếu hụt Khanh!”

Giữa tiếng rầm rĩ huyên náo, anh vẫn nghe được giọng cô, lập tức xoay fan nhìn, nói vào di động cầm tay một câu rồi chóng vánh cúp lắp thêm đi đến, “Sao vậy?” Read the rest of this entry →

“Thật ra con cháu với Tùng Dung quen thuộc nhau nhiều năm rồi, mặc dù gần đây mới hứa hò, mà lại cô ấy vẫn yêu thầm cháu bao năm mà con cháu không biết, thế nên cô ấy mới sầu óc phiền muộn, tích tụ lâu ngày thành tật.”

Hôm Giao vượt Ôn thiếu hụt Khanh bị call đến căn bệnh viện, mãi mang lại chiều mới lái xe cộ về, anh gửi Tùng Dung, phổ biến Trinh và Nhường Chút cho nhà tổ ở Thành Nam. Suốt khoảng đường, tầm thường Trinh liên tục nhìn Tùng Dung mỉm cười hí hửng.

Tùng Dung lườm cậu, “Nhìn chị mãi rứa làm gì?” Read the rest of this entry →

“Ơ, cháu đo đắn à? Đính cúc áo sẽ là gì, nó thêu mới xuất sắc chứ! hồi xưa nó đã thêu cả bức bộc bạch thượng hà đồ đấy! Để hôm nào bảo nó thêu mang đến cô bức Bạch thủ uyên ương đồ nhé.”

Lúc xuống xe, Tiêu Tử Uyên đem hai loại hộp bọc kín trong cốp xe cộ ra đưa cho Lâm Thần.

Lâm Thần thừa nhận lấy, vừa nhìn đã cực kỳ cảm động, “Tiêu Tử Uyên, cậu giỏi với tôi quá, vẫn lưu giữ tôi thích ăn gì. Ở nước ngoài có tiền cũng không thiết lập được các thứ này! Ngày nào thì cũng phải ăn món ăn nước ngoài, tôi sắp tới nôn ra rồi đây!”

Tiêu Tử Uyên nói giọng vơi bẫng: “Không buộc phải tôi cho cậu, không đủ can đảm nhận lời cảm ơn đâu. Tôi được tín đồ ta nhờ vào đưa cho cậu thôi.” Read the rest of this entry →

Hạnh Phúc nhỏ dại Của Anh

Tác giả Đông Bôn Tây thế
Bộ sách
Thể loại tân tiến
Tình trạng Hoàn Thành
Định dạng e
Book prc pdf epub azw3
Lượt xem 5269
Từ khóa e
Book prc pdf epub azw3 full Đông Bôn Tây núm Ngôn Tình hiện nay Đại Văn học tập phương Đông
Nguồn diendanlequydon.com

*

Review bởi: trọng điểm Bùi Ánh - fb/hoinhieuchu

“Hẹn hò 1 năm chưa đủ nhằm tiến tới hôn nhân sao?”

“Anh cảm thấy thời hạn vừa đẹp. Mình đã cùng nhau đi qua bốn mùa, sau này sẽ còn đón thêm không hề ít xuân hạ thu đông cùng cả nhà nữa.

Tháng Một tới em còn không xuất hiện.

Tháng nhị về, em ngủ nhà kế bên.

Tháng cha qua, mưa trắng khu đất trắng trời.

Tháng tư đến, hoa tường vi nở rộ.

Tháng Năm rất đẹp như mơ, mình ngồi đối diện, đợi tháng Sáu thư thả đi về.

Tháng Sáu về muôn hoa khoe sắc, thơm ngát hương thơm bay.

Tháng Bảy vui bi đát đan xen, sóng lúa lao xao quấn vào đồng cỏ, trải cho chân trời.

Tháng Tám về, anh đậy tình không nói. Mon Tám anh là nước vào chai, em là mây bên trên trời.

Tháng Chín cùng tháng Mười là đôi mắt, đôi mắt ôm cả biển cả khơi, em ở trên mặt biển, anh ở dưới làn nước.

Tháng Mười Một chưa đến, em nhìn qua cửa sổ thấy tháng Mười hai ở phía xa xa.

Tháng Mười nhị tuyết trắng tung bay, tuyết bao phủ ngập tràn….

Một bài xích thơ cùng với câu từ bay bổng như vẽ ra câu chuyện tình yêu giữa Ôn thiếu hụt Khanh cùng Tùng Dung giống như tên hai người khi được ghép lại: ‘Ôn hòa ung dung, năm mon an bình’, hết sức xứng đôi, vô cùng giỏi đẹp, vốn dĩ sẽ là trời sinh một đôi như Ôn thiếu hụt Khanh thường giỏi nói..

Ôn thiếu hụt Khanh là 1 trong những chàng trai dịu dàng, tao nhã, lúc khám căn bệnh thì ăn uống nói nhẹ nhàng, bên trên bàn phẫu thuật thì oai phong mạnh mẽ. Anh trước đó chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có một cô nàng mang thương hiệu Tùng Dung nói với anh rằng cô sẽ vung đao bảo đảm anh vẹn toàn trong trái đất của cô.

Tùng Dung là một cô gái điềm đạm, lão luyện, nhờ vào ba tấc lưỡi xây dựng tiếng tăm trong giới hiện tượng sư. Cô trước đó chưa từng nghĩ rằng sẽ sở hữu một người bầy ông thương hiệu “Ôn thiếu Khanh” khiến cô ngoài miệng thì á khẩu nhưng trong tâm lại nở hoa rực rỡ.

Vốn bọn họ quen nhau từ cực kỳ sớm, vừa chạm chán đã yêu tuy nhiên do thời gian không thích hợp lại thêm một tín đồ ở giữa khiến cho thứ tình cảm new chớm nở ấy thiết yếu bung bản thân nở rộ. Họ đành phải liên tiếp gieo phân tử tình yêu ấy trong tâm rồi ươm mầm trong chờ đợi.

Nhiều năm về sau, khi gặp gỡ lại, không hẳn là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mà là sự yêu thương kiên cường và kính yêu từ Ôn thiếu hụt Khanh, từ sự quả cảm của Tùng Dung đã can dự họ bước đến mặt nhau.

“Em nói xem, do sao bọn ông cần lấy vợ? cuộc sống của một người bọn ông nếu muốn hoàn chỉnh, thì kế bên vài trận võ thuật ra, còn yêu cầu tìm một người phụ nữ, yêu thương thương kính yêu cô ấy thật cẩn thận, góp cô ấy xử lý mọi phiền não, cả đời bình an hạnh phúc bên nhau, như vậy bắt đầu là cuộc đời hoàn chỉnh.”

Trong chuyện yêu đương này, đối với mình, người nỗ lực nhiều rộng là Ôn thiếu thốn Khanh, người cho đi nhiều hơn thế nữa là Ôn thiếu Khanh. Trong quá trình hay cuộc sống, Tùng Dung là một cô nàng độc lập, bạo gan mẽ, luôn luôn từ mình đương đầu với mọi sự việc dù đó là những gian nguy rình rập xung quanh nhưng vào tình cảm, Tùng Dung là fan khá dè dặt, sốt ruột được mất.

"Tên anh viết ra chỉ có vài centimet ngắn ngủi, vậy mà lại đi chiếu thẳng qua bao năm tháng nhiều năm đằng đẵng của em" – Cả tx thanh xuân của Tùng Dung chỉ gồm bóng hình Ôn thiếu thốn Khanh. Đi qua năm mon học phân tích sinh, qua cả những năm tháng đơn độc khi cô một mình du học tập ở quốc tế xa xôi. Ngày qua tháng đổi, tía chữ Ôn thiếu hụt Khanh vẫn bén rễ trong tim cô, ghi nhớ nhung không dứt.

Với Ôn thiếu hụt Khanh, một mặt là bạn thân, một mặt là người mình yêu, một bên là việc nghiệp, anh đã dứt xuất sắc để có thể bảo đảm được cả ba thứ tuy vậy vẫn luôn luôn đầy tự hào bảo rằng “thì ra, em là sự sung sướng tuy bé nhỏ dại nhưng đích thực tôi hy vọng gìn giữ nhất…”

Đây là một trong những câu chuyện êm đềm, rất ít sóng gió hào môn gia tộc giỏi máu chó mà hoàn toàn là ngọt, sủng xen lẫn hài hước. Hạnh phúc nhỏ tuổi của anh là một trong những truyện bên trong hệ liệt truyện của Đông Bôn Tây Cố. Mình tìm kiếm tên nhân đồ dùng thì Ôn thiếu thốn Khanh còn lộ diện trong các truyện không giống của tác giả như: “Hai vậy cùng vui”, “Chỉ muốn cùng em – đó là tốt nhất”, “Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ”. Chắc hẳn đây là hệ liệt về chuyện tình cảm của tư chàng đẹp mắt trai chơi thân cùng nhau rồi.

Ngoài ra, truyện còn tồn tại dàn nhân trang bị phụ (trừ các cặp thiết yếu của truyện không giống ra) vô cùng tuyệt hảo và đặc sắc. Duy nhất là cậu em họ của Tùng Dung là chung Trinh luôn luôn đáng yêu và hài hước trong phần đông tình huống.

Đối cùng với mình, đây không phải là 1 cuốn xuất sắc, nhưng mà rất tương thích đọc để thêm yêu thương đời và tin cẩn vào tình yêu

*
=)). Và quan trọng đặc biệt dịch mang với vốn từ đa dạng và phong phú nên truyện càng thêm ngọt ngào, thi vị. Nếu bạn là fan hâm mộ của văn minh và ngọt sủng thì đừng bỏ qua truyện này nhé.

ps: Đính chủ yếu xíu, tư quyển không phải hệ liệt hội bạn bè ạ, chỉ với Ôn thiếu thốn Khanh làm cho cameo tương đối bị các thôi????.

***

Review Mẫn Mẫn:

Nếu số đông người thắc mắc sao dạo này mình hốt nhiên chăm đột nhiên xuất, bản thân chỉ nói cách khác mình cũng ko biết bản thân bị làm thế nào nữa. Nhưng thôi kệ, nhân cơ hội còn hăng máu thì tranh thủ viết. :3

Mình biết đến Đông Bôn Tây nuốm từ rất rất lâu trước đây, mình bước đầu thích người sáng tác này khi thứ 1 đọc được bộ truyện “Ngoảnh lại mỉm cười bắt đầu JQ” của bả. Lối hành văn của bả rất vơi nhàng, có không ít đoạn khôn cùng hài hước, cũng khá ngọt ngào, và đương nhiên cũng không hề thiếu sự cảm động. Tiếp nối mình cũng tìm hiểu thêm một vài cỗ khác tuy nhiên lại không khiến cho mình mếm mộ như lần thứ nhất đọc được bộ truyện sẽ nói trên.

Nội dung không thật xuất sắc, và cũng đều có phần khá lí tưởng hoá, nhưng lại mình là 1 trong con fan thích hoài niệm, cho mặc dù có những cỗ truyện bản thân đọc trước đó có thể bây chừ đọc lại mình sẽ không thấy nó hay như là ngày trước đã từng có lần cảm thấy, tuy vậy mình sẽ vẫn luôn dành riêng cho nó một cảm xúc đặc biệt.

Hôm nay mình quyết định đánh giá một truyện đã có xuất phiên bản cũng khá lâu của Đông Bôn Tây Cố, ngoài ra cũng là bộ truyện trước tiên của bẫy được xuất bản ở Việt Nam. Dù nó vốn có bìa sách riêng rẽ rồi, nhưng mình vẫn mong mỏi tự des một bìa khác, chỉ do một lần tình cờ mình phiêu lưu một tấm ảnh rất phù hợp với bộ truyện này.

Xem thêm: Search Couldn'T Find Any Matches, Gai Xinh Mac Bikini Goi Cam【Sao Chép Link_Sodo66

Thực ra mình phát âm truyện này rất rất lâu rồi, cũng cap lại vài ba trích dẫn để sau đây viết review. Sau khoản thời gian nhìn thấy tấm ảnh phía trên, thì hiện tại mình mới ban đầu viết review đây.

Truyện có tên là “Hạnh phúc nhỏ dại của anh”, nghe tên thôi cũng cũng tương đối nhẹ nhàng ấm áp phải không ạ?

Đây là mẩu chuyện về một cô gái yêu âm thầm một chàng trai, đấng mày râu trai đều thích cô gái, tuy nhiên cả nhì lại không nói ra, sau đây khi gặp lại, bao nhiêu chuyện tình dở khóc dở mỉm cười lại kéo hai người lại ngay gần nhau.

Tùng Dung là 1 trong những nữ quy định sư xinh đẹp, nhan sắc sảo, nhờ vào ba tấc lưỡi thiết kế xây dựng nên tên tuổi trong giới pháp luật sư.

Trái ngược với cô, Ôn thiếu thốn Khanh là 1 trong bác sĩ tài giỏi, làm nên xuất sắc, chỉ nghe tên thôi cũng rất có thể tưởng tượng ra đó là một người đàn ông điềm đạm nho nhã.

Ngày trước, cô từ bầy anh khoá bên trên Lâm Thần quen biết tín đồ bạn xuất sắc của anh, Ôn thiếu Khanh. Dần dần, cô bị anh thu hút, mê thích anh từ dịp nào không hay.

Sau này khi Lâm Thần tỏ tình cùng với cô, cô cần sử dụng một câu “không thích giải pháp sư, chỉ thích bác bỏ sĩ” cự tuyệt anh, tiếp đến lại quăng quật trốn ra nước ngoài, bặt tăm biệt tích.

Sau lúc về nước, rủi ro xấu thế nào cô lại gặp gỡ lại Ôn thiếu thốn Khanh, lại còn ở cùng một toà nhà, chung một tầng lầu cùng với anh.

Đúng là sợ vật gì thì trời cho mẫu đấy. =)))

Vào một ngày làm sao đó, nhì người chạm mặt ở thang máy, dịp này, Tùng Dung hết con đường trốn, lại bị anh thình lình hỏi một câu.

“Nghe nói, em bảo với người khác là em yêu thích anh?”

Bạn học Tùng Dung chết trân tại nơi =))

Liên tiếp mấy hôm sau đó, Tùng Dung hết trốn lại tránh, cố gắng ít gặp anh nhất tất cả thể, Ôn thiếu thốn Khanh cũng nhạy cảm phát hiện điều đó.

Nhưng mỗi một khi cô hy vọng trốn, anh lại càng muốn gặp cô.

Sau đó, hai người chung đụng thường xuyên, mỗi lúc càng thân thiết, thậm chí Tùng Dung còn bị tài đun nấu nước của Ôn thiếu Khanh tải chuộc, ngày ngày sang nhà anh nạp năng lượng chực.

Đúng chuẩn chỉnh kiểu ước ao theo đuổi đàn bà thì trước tiên bắt buộc tóm được bao tử của nàng. Ôn thiếu hụt Khanh là điển hình nổi bật của mẫu bầy ông lên được phòng khách, xuống được chống bếp.

Từ khi gặp mặt lại Tùng Dung, Ôn thiếu hụt Khanh đúng là phí rất nhiều sức để hoàn toàn có thể khiến cô vượt nhận bài toán cô say đắm mình.

Ôn thiếu thốn Khanh: “Thông thường người bệnh sẽ trải qua năm giai đoạn tâm lý trong quá trình gật đầu đồng ý mình bị bệnh, giống hệt như em không thể tiếp nhận việc em yêu thương anh!”

Tùng Dung đỏ bừng mặt: “Em không yêu anh!”.

“Giai đoạn trước tiên là quy trình tiến độ chối bỏ, em không chịu gật đầu hiện thực!”

“Anh nói linh tinh!”.

“Giai đoạn lắp thêm hai là quy trình căm phẫn.”

“Kệ anh nói sao thì nói. Em mệt rồi, về trước đây.”

“Trong trường thích hợp cá biệt, dịch nhân sẽ sở hữu được hiện tượng phản bội ứng bất thần với mục tiêu vùng vẫy vào phút chót.”

Tùng Dung tức giận: “Em ko yêu anh.”

Đúng phong cách vịt bị tiêu diệt mà còn mạnh mẽ miệng =)))

Khi bị cô dỗi mấy ngày liền, bởi muốn gặp cô, anh để bản thân bị bắt vào cục công an vì tội uống rượu lái xe, khiến Tùng Dung cần chạy đến bảo lãnh cho anh.

Ôn thiếu thốn Khanh là một bác sĩ có y đức, anh cũng luôn luôn dạy học tập trò của chính mình phải như thế, nhưng điều đó không tức là anh vẫn để học trò của bản thân chịu nóng ức.

“Bố mẹ các em nuôi những em lớn đến chừng này, các em vất vả học tập y bao năm như vậy chưa phải là để đứng đây cho những người ta sỉ nhục,…Tất nhiên là bác sĩ ko được tấn công người, đừng quên phải tháo áo blouse ra trước. Thực ra ban sơ không mong mỏi dạy những em bài học kinh nghiệm này đâu. Những em học y, hiểu rõ đánh vào đâu khiến người ta nhức nhất mà lại chỉ giữ lại vết thương dịu nhỉ…”

Sau đó tất nhiên là Tùng Dung yêu cầu chạy mang lại bão lãnh mang đến anh cùng đám học tập trò. Thời điểm đó, cô cũng kiên trì nói cùng với anh rằng: Cô đang tung hoành trong lĩnh vực của mình, bảo đảm an toàn anh chu toàn.

Mà Ôn thiếu hụt Khanh, lần đầu tiên được một người con gái nói vậy nên với mình, đáy lòng cũng rung động.

Tùng Dung gồm một cậu em họ tên là bình thường Trinh. Trớ trêu thay, thầy khuyên bảo luận văn của cậu lại là Ôn thiếu Khanh. Thấy bà chị bọn họ mình ế thọ năm, cậu nam nhi rất muốn reviews chị của bản thân với Ôn thiếu thốn Khanh, cơ mà anh luôn từ chối. Về sau thì anh mới biết lúc đó bạn dạng thân khù khờ cỡ nào =))

Bề ngoại trừ của Ôn thiếu hụt Khanh là 1 người điềm đạm, nho nhã. Tuy nhiên Tùng Dung biết, người bọn ông này chẳng như vẻ hình thức chút nào.

Ít nhất là 1 trong những luật sư như cô, đứng trước Ôn thiếu Khanh, chưa khi nào chiếm được lợi thế, thời gian nào cô cũng đề nghị á khẩu trước miệng lưỡi sắc bén của anh. Quả thật là hổ thẹn nổi tiếng luật sư của cô.

Ôn thiếu thốn Khanh gồm nuôi một bé chó, viết tên là “Nhường Chút”. Cứ lúc nào anh và Tùng Dung cãi nhau thì nhường Chút số đông bị anh hành hạ đầy đủ kiểu. =))

“Sao mày lại lên giường? Đã bảo mày ko được lên chóng cơ mà? ngươi bị rụng lông đen từ thời điểm nào vậy? Hoá black rồi à? Hay chuẩn bị tiến hoá thành gấu trúc?”

Cái miệng và đúng là độc địa không người nào bằng.

Nói chấm dứt còn không thấy thoải mái, Ôn thiếu hụt Khanh còn lấy loại dây buộc tóc của Tùng dùng buộc một chỏm bên trên đỉnh đầu nhịn nhường Chút. =)))

Không chỉ thế, Ôn thiếu thốn Khanh còn từ bỏ nhận phiên bản thân chưa bao giờ coi bản thân là quân tử.

Theo lời của cậu chàng chung Trinh thì là:“Mặc áo blouse vào cho nên mặt bạn dạ thú, túa ra thì là núm thú chính hiệu.”

Quả thật Ôn thiếu hụt Khanh đang không phụ “lời khen tặng” này của bình thường Trinh rồi. =))

Ôn thiếu Khanh cố thú, dẫu vậy cũng chỉ cố thú trước phương diện Tùng Dung.

“Giáo sư Ôn, học trò của anh bao gồm biết cái cỗ dạng này của anh không?”

Ôn thiếu Khanh vừa rung lắc đầu, vừa chú ý cô bằng góc nhìn hâm mộ: “Họ làm những gì có chiếc phúc ấy. Chỉ có 1 mình em được quan sát thôi.”

(Về phần cụ thú ra sao, xin mời phát âm truyện :3)

Không chỉ núm thú ngoài ra suốt ngày đi thả thính con gái nhà người ta.

Khi Tùng Dung hỏi xin sách chép tay của anh,…

Ôn thiếu Khanh nói: “Đây là sính lễ anh dành dụm từ nhỏ. Rước đồ của anh ý thì yêu cầu làm vợ anh.”

Khi anh cùng bình thường Trinh thi gắp đậu…

“Nhỡ lose thì phải làm sao ạ?”

“Thua?” Ôn thiếu hụt Khanh mỉm cười liếc Tùng Dung: “Thua thì gán nợ chị bọn họ cậu làm vk tôi.”

Khi Ôn thiếu hụt Khanh vì ý muốn mau chóng rước bà xã về dinh cơ mà theo chân Tùng Dung cho tận quê nhà của cô.

“Cháu chưa kể cho mọi bạn nghe chuyện của bọn chúng cháu. Thật ra con cháu với Tùng Dung quen nhau các năm rồi, khoác dù gần đây mới hứa hẹn họ, tuy nhiên cô ấy đang yêu thầm cháu bao năm mà con cháu không biết, vậy cho nên cô ấy mới sầu óc phiền muộn, tích tụ lâu ngày thành tật.”

Tùng Dung lúc này quả thiệt câm nín phân vân nói gì =))

Thế nhưng vô lại thì vô lại, lúc nên cưng chiều trông nom thì nam thiết yếu của chúng ta cũng khôn cùng cưng chiều săn sóc, thậm chí là dung túng khiến người khác bắt buộc bất bình.

Chung Trinh: “Chị họ, chị đã gãy xương, phải nạp năng lượng kiêng?”

Tùng Dung: “Thỉnh phảng phất ăn một chút cũng ko sao” quan sát sang Ôn thiếu thốn Khanh “Đúng không?”

Ôn thiếu thốn Khanh: “Ừ.”

Chung Trinh: “Sếp? Sếp có phải là bác sĩ ko thế? người bị bệnh không nghe lời mà sếp còn dung túng?”

Ôn thiếu hụt Khanh: “Mặc áo blouse vào thì là bác bỏ sĩ, cởi ra rồi thì không hẳn nữa.”

Nếu có ai nói cô không tốt, anh cũng sẽ không nể mặt đáp trả.

“Luật sư Tùng và đúng là một người đặc biệt. Nhưng thiếu phụ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Ôn thấy tất cả đúng không?”

Ôn thiếu thốn Khanh trả lời không kiêng nể: “Đàn ông vô ích mới nói thế.”

Khi anh bó bột tay mang lại cô, bị đám học tập sinh của bản thân vây quanh (Chung Trinh đã bị đuổi ra =)) ), anh cũng luôn nhớ tuyên cha chủ quyền.

Ôn thiếu hụt Khanh: “Đau thì kêu lên, chịu đựng đựng là không đau nữa à?”

Tùng Dung: “Anh cố ý đấy à?”

Ôn thiếu thốn Khanh còn không lên tiếng, đã có sinh viên đứng cạnh cười động viên cô: “Không đâu, thầy Ôn đối xử với người mắc bệnh rất tốt.”

Ôn thiếu Khanh chấp nhận đồng ý: “Ừ, người phụ nữ của bản thân mình thì tất yếu mình phải thương rồi.”

“…”

Tùng Dung vẫn luôn thích Ôn thiếu thốn Khanh, trường đoản cú trước đến thời điểm này vẫn như thế. đến dù thỉnh thoảng cô bị anh nói đến tức điên tuy nhiên lại á khẩu ko phản chưng được, thì trong tâm địa cô vẫn hậu đậu trộm mừng thầm vì bầy họ càng ngày càng thêm gần gũi.

Tùng Dung là 1 trong những cô gái hiệ tượng thì có vẻ mạnh mẽ, cô có thể nhìn báo cáo pháp y cùng với hình ảnh xác chết thối rữa mà không còn hấn gì, cơ mà kì thực cô vẫn chỉ là một cô gái, cũng sẽ có lúc cô yếu đuối, trước người đàn ông mình say đắm thầm bao năm, cô cũng sẽ chùn bước.

Ôn thiếu hụt Khanh, thiệt ra gồm một điều anh không biết, sẽ là em từng coi anh như một ước mơ. Anh vẫn luôn là mong mơ của em.

Là cầu mơ, không phải lý tưởng. Do nếu là lý tưởng thì em còn hoàn toàn có thể phấn đấu nỗ lực để thưc hiện, nhưng ước mơ thì chưa chắc. Bởi vì biết ở đâu đó chỉ là 1 ước mơ hão huyền, xa với mang lại độ khiến em nhiều khi muốn buông xuôi.

Cho mang đến một ngày, anh quyết định ngả bài bác với cô. Cơ hội này, cô new biết thì ra, anh cùng thích cô, mê say từ khôn xiết lâu, mà lại cô vẫn luôn không chịu đựng tin tưởng.

“Sao anh lại nên nói linh tinh? Vốn là anh yêu thích em trước, kế tiếp nhờ Lâm Thần new biết được rằng em sẽ nói cùng với cậu ấy là em ưng ý anh.”

“Không thể nào!”

“Sao lại không thể? Tùng Dung, em thiệt sự cho rằng anh ko biết người tiêu dùng tài khoản của tầm thường Trinh đấu với anh vào game khi ấy là ai sao? Năm xưa khi em vứt trốn vị một câu “Không thích chính sách sư mà lại thích chưng sĩ”, khi em lo ngại hoang sở hữu ở nước ngoài suốt mấy năm liền, em đã có lần hỏi anh xem anh bao gồm thích em hay là không chưa?”

Tùng Dung thì thầm:“Chốn tất cả chân lý, dẫu muôn vàn trở ngại ta cũng bắt buộc đi tới. Câu này phổ biến Trinh từng nói với em rồi…”

“Vậy chắc chắc là em ngần ngừ câu tiếp theo” Anh lẳng lặng chú ý cô, ánh mắt ngày càng êm dịu, thiên nhiên thốt ra một câu: “Nơi tất cả tình si, dẫu xa nghìn dặm ta vẫn tiếp tục nhớ nhung.”

“Tùng Dung, anh nói là anh yêu thích em.”

Khi bạn thích một ai đó, rồi đột nhiên phát hiện người đó cũng thích mình, kia quả thật là một trong sự may mắn.

Đương nhiên, cậu chàng tầm thường Trinh cũng trở nên bà chị họ trả đũa một phen do cái tội lắm mồm để anh phát hiện ra cô thầm ưng ý anh vào game. =)))

Sau đó thì vậy nào, sau đó thì xác minh quan hệ, ân ái mặn nồng.

Tùng Dung cảm thấy cuộc sống thường ngày của mình bây giờ thật tuyệt. Cô trù trừ nấu cơm, Ôn thiếu hụt Khanh đã nấu mang lại cô. Cô đo đắn giặt quần áo, Ôn thiếu thốn Khanh sẽ dạy. Thỉnh phảng phất cô có bệnh vặt, Ôn thiếu thốn Khanh sẽ chữa giúp. Trong khi anh vẫn luôn luôn nghỉ ngơi đó, vậy nên khi anh đột nhiên dưng bắt buộc tạm tách xa, cô vẫn hoảng hốt, vẫn rối bời.

Những dịp Tùng dùng bị anh làm cho tức điên lên sẽ luôn nổi máu nghề nghiệp và công việc hô hào ao ước gửi văn phiên bản luật sư mang lại anh, khiến Ôn thiếu thốn Khanh dở khóc dở cười.

Một ngày tầm thường Trinh mang đến nhà anh liền hiếu kỳ hỏi:

“Sếp, sao công ty sếp lại nhiều văn phiên bản luật sư thế?”

“Tôi với chị chúng ta cậu đang chơi một trò chơi tên: Bất gật đầu đồng ý kiến gởi văn bản luật sư.”

“Người ta yêu thương nhau nhờ cất hộ thư tình, sao hai người lại giữ hộ văn bạn dạng luật sư?”

“Cậu gồm ý kiến?”

“Chị họ gởi văn bản luật sư mang lại sếp, sếp đáp lễ chị ấy mẫu gì? Dao phẫu thuật à?”

Sau đó,…Chung Trinh bị đá ra khỏi phòng =)))))

Tiếp theo thì nuốm nào? Đương nhiên là ước hôn, kết hôn, về phổ biến một bên rồi :3

“Anh nghĩ về kĩ thiệt chưa? thật ra chúng ta…tính miễn cưỡng cũng chỉ mới gặp gỡ và hẹn hò được hơn 1 năm thôi.”

Ôn thiếu Khanh tiến tới mấy bước đứng trước khía cạnh Tùng Dung nỗ lực chặt tay cô, “Chưa đủ sao? Anh cảm thấy thời hạn vừa đẹp. Mình đã cùng nhau đi qua bốn mùa, sau đây sẽ còn đón thêm không ít xuân hạ thu đông cùng cả nhà nữa. Tháng một cho tới em còn chưa xuất hiện, tháng nhị về em ngủ bên kế bên. Tháng ba qua mưa trắng khu đất trắng trời, tháng tư đến hoa tường vi nở rộ. Mon năm đẹp mắt như mơ, bản thân ngồi đối diện, hóng tháng sáu thảnh thơi đi về. Tháng sáu về muôn hoa khoe sắc, thơm ngát hương bay. Tháng bảy, vui ai oán đan xen, sóng lua lao xao quấn vào đồng cỏ, trải mang lại chân trời. Tháng tám về, anh cất tình không nói.Tháng tám anh là nước trong chai, em là mây bên trên trời. Mon chín với tháng mười là song mắt, mắt ôm cả biển lớn khơi, em ở xung quanh biển, anh ở dưới làn nước.”

Tùng Dung cũng từng hiểu được bài bác thơ của cô gái thi nhân này, thì thầm nói theo: “Tháng mười một chưa đến, em xem qua cửa sổ thấy mon mười nhì ở phía xa xa. Tháng mười hai tuyết trắng tung bay, tuyết đậy ngập tràn.”

…Một lát sau cô new lấy được dũng khí ngấc đầu lên nhìn, vào mắt chỉ với kiên định: “Ôn thiếu Khanh, anh nghĩ mang đến kĩ nhé, cách thức Hôn nhân mái ấm gia đình chỉ bảo đảm tài sản của anh, không bảo đảm an toàn tình yêu thương của anh.”

Ôn thiếu thốn Khanh cười cợt kéo Tùng Dung vào lòng, nói khẽ vào tai cô: “Tình yêu của anh, anh sẽ tự bản thân bảo vệ.”