LÀM LOẠN VẬY ĐỦ CHƯA

Vương Nguyên vắt chặt tờ giấy báo danh, lòng bàn tay cơ hồ sắp đến ướt đẫm mồ hôi. Cái chữ “Học viện điện hình ảnh Bắc Kinh” hệt như những mũi kim nhọn, từng kích chui vào lòng cậu đau nhói.

Bạn đang xem: Làm loạn vậy đủ chưa

– vương vãi Nguyên, em ổn chứ? – Chị staff đi ngang qua, khẽ hỏi.

– Em không sao. – Khóe mồm theo sự phản xạ nhếch lên thành một nụ cười rạng rỡ.

Chị staff thấy vậy cũng mỉm cười, đưa đến cậu cốc trà sữa rồi dặn dò:

– có lẽ đêm nay em đang phải ngừng xong cảnh cù của nhì hôm tới. Lịch bay đã được rời đến trưa mai rồi. Em tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi.

Vương Nguyên gật gật đầu, vậy lấy ly trà sữa rồi trở về phía chống nghỉ. Cánh cửa nặng nại khép lại phía sau lưng, vương Nguyên trượt lâu năm xuồng sàn nhà lạnh ngắt.

Tiếng nức nở gián đoạn thảng thốt nhảy ra. Mọi giọt nước đôi mắt tí tách bóc rơi xuống nền gạch, ứ đọng lại rất nhiều mảng ảm đạm buốt xót. Tờ giấy báo danh nhăn nhúm tuột ngoài tay, bị mồ hôi và nước đôi mắt thấm nhòe một mảng.

Vương Nguyên gục mặt xuống đầu gối, nỗ lực kìm nén khổ cực cùng cực. Những lời hẹn cầu năm nào như nỗi ám ảnh lặp đi lặp lại trong thâm tâm trí. Thiếu thốn niên cười cợt rộ lên khoe hai cái răng khểnh tinh nghịch, bên trên sóng truyền hình, một lời son sắt ước định thi vào học viện âm nhạc trung ương. Ánh đôi mắt ôn nhu và tình thật hôm ấy, cậu làm cho sao hoàn toàn có thể quên đây?

– Nguyên nhi, em có trong các số ấy không?

Âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Vương vãi Nguyên giật nảy mình, lập cập chạy vào phòng tắm.

– Nguyên nhi, đạo diễn gọi em ra sẵn sàng cảnh xoay kìa.

– Nguyên nhi, anh vào nhé?

Vương Tuấn Khải đẩy cửa ra. Giờ nước chảy rào rào vọng ra từ phòng tắm bất giác khiến cho anh cảm giác bất an.

– vương Nguyên?

Dưới bàn chân đột nhiên cồm cộm nặng nề chịu, anh cúi xuống, nhặt lên một tờ giấy nhăn nhúm với nhòe chữ.

Cạch.

– vương Nguyên?

Cậu cố khăn lau tóc trở ra, tươi cười cợt nhìn bạn trước mặt.

– tìm em tất cả chuyện gì vậy?

Vương Tuấn Khải bặm môi nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, trong tâm không biết có tư vị gì.

– Em khóc sao?

Vương Nguyên nhún vai, khăn tắm rửa vò loàn mái tóc.

– Anh nói gì vậy? Sao em lại yêu cầu khóc?

Anh lao đến, cố gắng lấy vai cậu, gằn giọng.

– nhìn em còn chật vật hơn hết khi khóc.

Vương Nguyên bị đau, nhíu mày nặng nề chịu.

– Anh bỏ ra.

– vương Nguyên, đừng gọi lầm.

– hiểu lầm? có cái gì để hiểu lầm? cuộc sống đời thường của anh, anh muốn đưa ra quyết định như như thế nào liền như thế. Em gồm tư biện pháp gì mà lại hiểu lầm.

Giọng nói khàn khàn, mang theo một tia tự chế giễu vang lên, thờ ơ truyền mang lại đại não Vương Tuấn Khải.

– Em nghe anh giải thích.

– Anh ra phía bên ngoài đi.

– vương vãi Nguyên.

– ANH CÚT RA NGOÀI mang lại TÔI.

Vương Nguyên gào lên.

– Em làm mưa làm gió như vậy đủ chưa?

Câu nói buốt lạnh, buông thõng xuống hệt như một tảng đá nặng trĩu nề. Anh nhìn xuống thiếu hụt niên nhỏ, trái tim đau buồn đến ngạt thở.

Xem thêm: Hợp Âm Chiều Nay Em Về Hà Nội (Chiều Nay Em Về Hà Nội), Chiều Nay Em Về Hà Nội Live

– Anh nói gì vậy? vương Tuấn Khải anh nói vật gì vậy??? – vương vãi Nguyên lao đến, cuồng loạn nắm mang đầu vai anh, lắc mạnh.

Giọt nước đôi mắt lành lạnh lẽo trượt xuống đống má white nõn. Vương vãi Nguyên thờ thẫn lùi lại, hai con mắt bỗng chốc mắt đi tinh quang che lánh, chỉ với lại bé ngươi đen nhánh trống rỗng.

Vương Tuấn Khải nhíu mi quay đi hòng che giấu hốc đôi mắt đỏ hoe. Tiếng bước chân vội vàng, vọng vào thâm vai trung phong những khoảng chừng lạnh lẽo.

Vương Nguyên đi đến, khép cửa rồi trở lại giường. Cậu tận tâm thu gọn gàng sự mãi mãi của phiên bản thân. Bó gối ngồi vào góc khuất, thanh âm nức nở chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất:

– làm loạn như vậy đủ chư? làm loạn như vậy đủ chưa? làm mưa làm gió như vậy đủ chưa…

Mái tóc bị bàn tay xiết chặt trong khi muốn kháng cự cơn đau trong trí óc. Vương Nguyên cứ như vậy, thảng thốt với trống rỗng. Khóe miệng vương ra một tia ngày tiết đỏ chói mắt. Da môi mỏng manh manh cứ như vậy bị cắn nát.

Sân bay Bắc Kinh.

Vương Nguyên lẳng lặng làm thủ tục, sẵn sàng đến nơi ghi hình show Vương bài xích số tiếp theo. Thần sắc tiều tụy được che đi bởi một lớp phấn trang điểm thiệt dày. Điện thoại cá thể liên tục trong tình trạng tắt máy. Cậu không hiểu nhiều mình sẽ trốn tránh mẫu gì. Chỉ cần nghĩ mang lại thì vô cùng đau, cơ hồ cấp thiết thở được nữa.

Chuyến cất cánh này kha khá yên bình, tuy rằng vẫn có fan đi theo. Cậu yên tâm nhắm mắt, nỗ lực gạt quăng quật mọi phiền muộn trong tim trí. Kịch bạn dạng chương trình vào tay chẳng biết đã biết thành vò nát từ bao giờ…

Hiện trường.

– vương Nguyên, em nghĩ nuốm nào về mối quan hệ giữa phụ huynh và con cái hiện nay?

– Em ấy ạ?

Cậu bỗng nhớ cho hình bóng dịu dàng của chị em và hai con mắt âm trầm của cha. Rốt cuộc, cậu tấn công đổi nhiều như vậy để rồi dìm lại phần lớn gì? Một tờ giấy báo danh vào “Học viện điện hình ảnh Bắc Kinh”? một cái quay sống lưng tàn nhẫn? hay như là 1 câu nói: làm loạn như vậy đủ chưa?

Rốt cuộc, cậu đã lao đầu vào thứ gì vậy? xuất xắc chỉ 1-1 cử là 1 trong con thiêu thân? bạn ta xuất xắc nói rằng, thiêu thân là một loài vật dụng khờ ngây ngô nhất trên đời … do nó luôn dấn thân những địa điểm có ánh nắng mà không cần biết ánh sáng sủa ấy phạt ra trường đoản cú đâu với cũng ko cần cân nhắc đến những nguy hiểm trong chính tia nắng mà nó lao vào. Vậy nếu như cậu là thiêu thân thì chắc hẳn rằng Vương Tuấn Khải là tia nắng của khía cạnh trời?

– vương vãi Nguyên, em chẳng sao chứ?

Tiếng gọi lo lắng của các anh chị nghệ sĩ khiến Vương Nguyên hồi thần. Cậu theo thói quen, nở một thú vui rạng ranh mãnh rồi vệ sinh đi gần như giọt nước đôi mắt trên lô má.

– Ây dà, em xúc đụng quá.

Chương trình thường xuyên được quay, với nụ cười của tất cả mọi người.

Vương Tuấn Khải vò loạn mái tóc. Đôi mắt in hằn tơ huyết đỏ quạnh. Màn hình điện thoại cảm ứng thông minh không kết thúc sáng lên nhưng biểu thị vẫn như cũ, không thể được kết nối.

Đêm hôm ấy, trên chuyến bay muộn đến chiết Giang, gồm một tín đồ nổi tiếng.

Cộc. Cộc.

– tới đây.

Vương Tuấn Khải bao phủ lấy thiếu niên, siết chặt vòng tay.

– Anh xin lỗi.

Vương Nguyên ko cựa quậy, chỉ im lặng cúi đầu.

Nụ hôn rơi xuống bờ môi mọng. Môi anh tất cả chút khô ráp, rửa xát vào làn môi mượt mại, quấn quýt ko rời. Hối hả đóng cửa, hai thân hình ảnh ôm chầm rước nhau, quấn vào nhau mê say. Tương tự mưa rền sấm dội, mãnh liệt đến rực lửa.

Hơi thở nồng thắm men say tình ái, phả vào không gian, ngọt lịm.

Vương Nguyên tựa đầu lên cơ ngực vững chắc của ai kia, nhỏ dại giọng.

– Em xin lỗi vì đã không nghe anh lý giải rõ ràng.

– chưa hẳn lỗi của em, là vì anh nóng giận sẽ to tiếng với em. Tuy thế lần sau chớ khóc, anh đau.

Vương Tuấn Khải nuốm lấy đôi tay nhỏ tuổi của thiếu niên, thanh thanh hôn lên từng ngón tay trắng mịn. Cảnh tượng phiếm tình mang đến cực điểm.

Vương Nguyên vòng tay ôm lấy anh, lép tai lắng nghe nhịp đập trầm ổn của trái tim đối phương.

– vui chơi Trung Quốc không còn mạnh về âm nhạc, em biết. Anh chọn học viện chuyên nghành điện ảnh Bắc tởm cũng chỉ vì chưng tương lai, em hiểu. Chỉ với em bồng bột, chưa cân nhắc kĩ càng nguồn cơn, chỉ chằm chằm đến lời hứa hẹn khi xưa của bọn chúng ta.

– Nguyên nhi, cuộc sống chẳng bao gồm lấy mấy dòng mười năm. Anh không có lực hồng hoang để chuyển đổi thế giới, chỉ tất cả thể cố gắng hết sức mình để đảm bảo những người đặc trưng của phiên bản thân. Anh không thể muốn thất hứa, và anh cũng chưa hề thất hứa. Giấy báo danh cơ chỉ là 1 cuộc chất vấn đầu vào, hồ sơ anh vẫn chưa điền nguyện vọng. Cơ mà anh tin rằng, mình đang làm xuất sắc để có thể bảo hộ em theo phong cách của riêng biệt mình.

– xuất xắc em cũng thi vào học viện điện ảnh Bắc khiếp nhỉ?

– Em hãy cứ thi trường đại học mình thích, vốn dĩ họ đi học tập cũng không nhiều. Mặt nhau là 1 chuyện giỏi nhưng tương lai lại là một trong chuyện quan tiền trọng. Tuy vậy, nếu như Nguyên ca mong mỏi học cùng một trường đại học với anh thì tất nhiên, anh vui còn không kịp.