PHIM HOÀNG HÔN MÀU ĐỎ

Khi chiếu trên VTV1, phim tên Hoàng Hôn màu sắc Đỏ nhưng mà mình thấy tên đó còn quá dìu dịu cho câu chữ phim. Tên gốc là Huyết sắc đẹp Tàn Dương nghe dường như hay với thấm rộng hẳn. Phim chế tạo năm 2006, được mua phiên bản quyền về vn năm 2007.

Bạn đang xem: Phim hoàng hôn màu đỏ

Mình xem phim này nhị lần, trưa 1h với chiều 5h cùng rất ông nội. Ấn tượng đầu tiên của chính mình là cảnh bà Năm với xác Đào lão gia về – một cái thây toàn máu, chưa lúc nào mình thôi ám ảnh. Đáng sợ như một tập phim kinh dị, poster không không giống gì phim tởm dị.

Phim này nhiều twist nên xem phê lắm, từng tập lại đưa biến mong ná thở. Mỗi nhân vật một trong những phận không một ai giống ai, mở đầu ai cũng đáng ghét, không còn phim ai ai cũng đáng thương. Một gia đình đại diện thay mặt cho thời đại, đã đến khi mục nát và suy bại. Chấm dứt để khởi đầu. Chắc hẳn rằng bạn nghĩ phim dạng này chỉ gồm nội dung hấp dẫn, nhưng mang đến nhạc phim cũng tốt nữa. Cũng tìm tìm ra trên mạng luôn.

Dưới đây là phân tích, có thể spoil kha khá này:

Huyết sắc tàn dương – cái tên đầy ma tai ác và bi thiết này đoán trước lắm điều chẳng lành sẽ diễn ra suốt cỗ phim.

Câu chuyện chuyển phiên quanh gia tộc bọn họ Đào – một gia tộc bề vậy từ mấy mươi đời trên một thị trấn cổ ở trong Giang Nam, Trung Quốc. Số đông chuyện khởi sự khi người đàn ông trụ cột chính trong gia tộc – Đào lão gia – bị tiêu diệt một biện pháp mờ ám, có theo kín về kho tàng xuống đáy mồ. Dựa vào cái gọi là “gia pháp” – hồ hết hủ tục trừng phạt tàn bạo thời trung cổ, những con người danh giá của gia tộc ấy, từ bà Cả, bà Hai cho bà Ba, bà tứ rồi cậu Cả kết bè kéo cánh, không ngừng tìm giải pháp khép nhau vào các hình phạt quyết liệt hòng tồn tại và độc chỉ chiếm kho báu.

**Mở đầu cùng xuyên suốt bộ phim truyện là hình hình ảnh một loại giếng đen ngòm, sâu hun hút mang trong tâm nó biết bao sinh mạng, biết bao oan hồn, ám hình ảnh bất cứ ai sống trong khu nhà rộng lớn này.

*Bấy nhiêu vẫn không đủ rối ren, lại mở ra thêm một cô gái bí ẩn – Nghi Bình, một dì Năm hàng fake mang một xác chết cũng giả mạo về gia tộc bọn họ Đào. Ai trong công ty này cũng biết sẽ là giả, cố kỉnh mà cùng với tài trí nhan sắc lẻm, cô thanh nữ xinh đẹp nhưng lại chẳng rõ tốt xấu này sẽ một tay làm cho “tình huống tới tấp tình huống” khiến ai cũng phải coi cô và mẫu “xác Lão gia” mà lại cô mang về là thật, tuy nhiên họ biết thừa rõ vấn đề này cũng cực kỳ nguy hiểm!

Cô không phải thần chết, cũng chẳng phải người gieo tai họa cho mái ấm gia đình hàng trăm năm giàu có nhất Giang nam này, tuy nhiên cô rất mong mỏi và sự thể có vẻ như là như vậy. Một đại mái ấm gia đình quý tộc lịch lãm nhưng thực chất đã thối rữa trường đoản cú lâu, vệt thối ấy được quấn sâu trong dòng vỏ xung quanh choáng lộn, những tưởng chẳng ai, chẳng khi nào thấy được. Nghi Bình mang lại chỉ khiến cho từng phần của dấu thối nọ dần dần lộ diện.

*“Âm sắc và gam màu chủ đạo của khu nhà cổ là thứ ánh sáng hắt hiu, lờ mờ tưởng chừng như chẳng phải giữa ban ngày. Giờ quạ kêu thê thiết, tiếng bầy chất cất hận thù. Ẩn dưới thứ ánh nắng ấy là những gương mặt tái nhợt. Mỗi khuôn phương diện là một màu trắng bệch, nhờ vào nhờ như ma quỷ. Những đôi mắt lúc nào thì cũng cố mở khổng lồ nhưng hình như lại bị bít phủ bởi hàng ngàn điều đen tối. Ngôi nhà ma! căn nhà ma! các con bạn sống trong ngôi nhà ấy dật dờ, lởn vởn giống như những bóng ma! hầu hết bóng ma dật dờ trong nơi ở ma. Một mộc nhĩ mồ sống đang hiện hữu!”

Một biện pháp làm phim hoàn toàn khác biệt! họ đã thân quen với các bộ phim mà xen kẽ một trong những tình huống căng thẳng luôn có đều nét hài có tác dụng dịu bộ phim truyền hình lại. Tuy nhiên Hoàng hôn đỏ huyết là một tập phim đặc biệt. Có thể nói rằng người xem luôn luôn có cảm xúc ngạt thở, cực kỳ căng thẳng, sự lôi cuốn như là thú vị từ sự stress đó thiệt khó hoàn toàn có thể dùng ngữ điệu để diễn đạt. Thứ cảm hứng không hề thấp tiền như ở phim ma, không còn nông cạn như sinh sống phim bạo lực mà là nỗi cám cảnh sâu sắc cho mọi kiếp người. Một tranh ảnh quá thật, quá sống động, quá đau xót về sự suy tàn của chính sách phong kiến. Trường hợp khúc chiết, dồn dập, thắt nút cao độ. Hầu như cuộc đấu trí khốc liệt, phần lớn số phận bị treo lơ trên phần đông sợi chỉ mỏng tanh manh chỉ chực đứt bất cứ lúc nào. Chúng ta không thể cai quản được sinh linh của mình, luôn sống trong sợ hãi. Tín đồ xem cũng thế, tất yêu chống lại xúc cảm hồi hộp, lo sợ và sợ hãi hãi.

*Sống bên trên bờ vực của sự nguy nan là thế nhưng chẳng có tín đồ nào trong đơn vị họ Đào chịu đựng rời đi tuy vậy cửa nhà luôn luôn rộng mở. Ai cũng muốn độc chiếm kho báu. Ai cũng quyết đánh bạc tình số mệnh của mình.

**May thay, giữa bạn dạng nhạc tối tăm, u uất ấy, âm sắc trong trẻo độc nhất còn giữ gìn được chính là Thư Viễn – cậu Nhị thiếu hụt gia (cậu Hai) trí thức cùng quá đỗi thánh thiện. Cậu ngỡ mình đã chết trong dòng vũng lầy ấy, nhưng người con gái đã cứu cậu – người con gái khiến mang lại cậu tin tưởng rằng mình không hề cô độc vào cái quả đât lọc lừa, thối nát này, trên đời vẫn còn đó thứ nhằm cậu tin cẩn và yêu thương. Hai tâm hồn cô độc tra cứu thấy nhau mà lại oái ăm thay, cô ấy lại là người mang một mối thù sâu nặng nề với gia tộc chúng ta Đào. Liệu tình thương chân thành, thâm thúy của anh bao gồm thắng được côn trùng thù vốn dĩ được nuôi chăm sóc từ thuở thơ đần độn trong cô?

**Nghi Bình là một cô bé vừa xinh đẹp, ăn uống nói sắc đẹp xảo, mềm dịu lại thông thuộc cầm-kì-thi-họa khiến Thư Viễn với cậu Cả đều chuẩn bị xả thân những bận mà lại cô cũng lại là cô nàng bí ẩn, cực kỳ sắc bén, giá lùng, sử dụng hết kế sách này đến kế sách khác, dần dần khiến mái ấm gia đình ấy ngày thêm xới trộn. Cô làm cho lòng tham, sự ích kỉ của từng người quay lại hại chủ yếu họ. Anh chị em họ Đào như con bài trong tay cô, nhưng bao gồm một tín đồ cô không thể nào đối phó, đó là Nhị thiếu gia. Cô nhận biết mình vẫn yêu tín đồ đó, dẫu vậy cũng chủ yếu cô làm cho tâm hồn nhân từ của tín đồ đó ngày càng bị tổn thương sâu sắc. Cô cụ gắng đảm bảo người đó, bảo đảm cái thanh âm vào trẻo độc nhất sót lại rất có thể cứu rỗi linh hồn u uất của chính bản thân mình nhưng sự nghiệp báo thù của cô cũng cần yếu dừng lại. Lòng cô luôn luôn dằn lặt vặt đấu tranh, mảng buổi tối và mảng sáng nhá nhem, tranh chấp.

Bế tắc càng thêm bế tắc, Thư Viễn hết sức thắc mắc, nhức khổ.

– Còn cô, cô là người giỏi hay người xấu?

– Tôi cũng không biết nữa. Tôi rất hi vọng mình là người tốt nhưng… Tôi không có sự chọn lựa nào khác, tôi chỉ có một tuyến phố duy nhất nhằm đi. Tôi không thể biết máu xung quanh đất bao gồm màu gì nữa…

*Một kịch bản dựa trên một đái thuyết nổi tiếng vốn dĩ đã quá lôi cuốn, tập phim lại còn càng trở bắt buộc một thành phầm nghệ thuật tuyệt hảo khi từng tia sáng, từng nốt music đều được tinh lọc kĩ lưỡng mang lại độ tinh tế. Những ngôn từ thể hiện tại ngoài lời nói đã được sáng tạo một giải pháp hoàn hảo, làm cho thăng hoa kịch bản, điều mà lại điện hình ảnh Việt nam giới vốn dĩ quen lân dụng ngữ điệu chẳng biết khi nào mới theo nổi.

Ban ngày ở các căn chống gỗ tối tăm trong phòng họ Đào bao hàm vệt nắng hắt chéo từ cửa ngõ sổ, cơ mà đó chẳng phải thứ ánh sáng ban mai vào trẻo mà lại như từ bên dưới âm ti, cứ nhờn nhợn quét lên đều khuôn khía cạnh thảng thốt vì lo sợ và do mưu tính mọi điều tanh tửi.

*Nhìn Thư Viễn bị trói lại, khảo tra man di ở sở công an vì tội theo cách mạng, quyết cứu anh nhưng lại anh lại quyết chết, Nghi Bình đã không thể giả vờ lạnh lùng thêm nữa. Cô khóc “anh buộc phải sống, sống để đem hơi ấm trái tim nhân ái của anh ấy sưởi nóng cái núm giới mờ mịt này, cứu vớt rỗi linh hồn cô độc này…” – Lần thứ nhất anh cảm giác được gồm người lưu ý đến mình.

Xem thêm: Top 10+ Kem Dưỡng Trắng Da Mặt Loại Nào Tốt Nhất Hiện Nay, 5 Kem Ngày Của Nhật Tốt Nhất 2021: Shiseido

Xả thân cứu nhau thoát bị tiêu diệt biết bao lần, đến được cùng với nhau trong sâu thẳm trung khu hồn – côn trùng giao hòa đẹp nhất đạt được trong tình yêu thế nhưng mà mối tình ban đầu đã có phận bi kịch này vẫn tiếp tục lắt lay trong gió bão. Anh vừa yêu thương Nghi Bình khẩn thiết vừa căm hận cô – bạn rắp vai trung phong tàn cạnh bên cả gia đình anh. Nghi Bình cũng yêu thương anh, cơ mà cô cấp thiết tha máy cho mái ấm gia đình đã giết thịt chết bố mẹ mình, “có thù nhưng mà không trả thì chưa phải người quân tử”, với cô “toàn cỗ họ rất nhiều là hầu như kẻ xấu xa, xứng đáng chết”.

**Lão gia bằng xương bằng thịt đột ngột trở về đúng ngày dì Năm lên quản lý nhà. Đó cũng là lúc bản lĩnh của một dì Năm trẻ con tuổi nhưng mà mưu lược và thờ ơ thể hiện mạnh bạo nhất. Không chút nao núng, chẳng chút lốt hiệu lo sợ nào trầm trồ trên khuôn mặt xinh rất đẹp khi cô đối diện với kẻ đã giết bố mẹ mình. Nghi Bình đã win Đào lão gia vì nắm vững tâm ý của từng con tín đồ trót có đầy tội lỗi trong khu nhà ở đó. Chẳng bà xã nào, chẳng người con nào dám thừa nhận ông, vì nếu nhận, với bản tính hung tợn của mình, ông đã bỏ tất cả những kẻ phản nghịch nghịch xuống giếng. Thay là lão gia trở nên tên nghèo nàn áo rách , mang điên đưa dại, xuyên suốt ngày đi long dong trong quần thể nhà của chính mình mà ai oán, hóng ngày trả thù chính vk con mình. Mọi người đâu tất cả ngờ, ông đã chuẩn bị cho sự trả thù này từ khá nhiều năm trước…

*Bộ phim ban đầu tháo nút. Tình yêu với sự hiền hậu của Thư Viễn đã khiến lương vai trung phong của Nghi Bình trỗi dậy. Càng ngày cô càng lờ mờ phân biệt cái tốt đẹp tắt hơi sâu trong con người của từng thành viên gia đình này. Cô đã vứt chạy vì chưng không thể chịu đựng nổi cảnh bà hai – mẹ Thư Viễn gào khóc thảm thiết bên con trai đang mê man bất tỉnh vì vừa nên chịu hình phân phát ngồi lên ván đinh. Nghi Bình đã bắt buộc nói cùng với hầu gái của chính mình trong nước mắt “Tôi đã nghĩ chúng ta mất hết nhân tính, tham lam với ích kỉ, nhưng hiện nay tôi lại nhận thấy rằng trên thế gian này bà mẹ nào cũng tương đối thương con. Tôi không tồn tại mẹ đề nghị chẳng thể không xúc rượu cồn trước cảm tình của bà Hai giành cho Thư Viễn”.

Cô choáng ngợp trước tình cảm vô bờ bến nhưng Đại Mai đã dành cho bà Ba. Một Đại Mai dám đồng ý bỏ danh phận bầy ông, giả có tác dụng hầu gái sẽ được gần tín đồ mình yêu xuyên suốt hơn hai mươi năm. Lúc bị phạt hiện, Đại Mai không lưỡng lự đi thiến để trở lại dành mang tiếng vào sạch cho người yêu. Bà ba dàn dụa nước mắt, anh ta khóc mà rằng “bà ơi, suốt mấy mươi năm theo hầu bà, tôi vẫn trách bản thân hầu hạ không được chu đáo. Thật lòng tôi không nỡ xa bà nhưng mà tình vắt nhà chúng ta Đào thời nay tôi không ở được nữa. Nếu có kiếp sau, tôi lại xin làm cho a hoàn đến bà” rồi đập đầu vào thành giếng nhưng chết. Gồm sự mất mát nào cao tay đến chũm không?

Nghi Bình cũng yên ổn đi lúc cậu Cả gật đầu đồng ý bái con đường với bà bốn chỉ vì hy vọng giúp cô bảo đảm người cô yêu là Thư Viễn. Con bạn vừa thô lỗ, gàn dốt, tàn tệ của cậu Cả lại có lúc nói cùng với cô rằng “ai nói tôi ngu, tôi chịu chứ trong chuyện cùng với cô thì tôi ngu đến mức cùng cực, chẳng thể cứu vãn được nữa rồi”.

Còn bà Tư, cả đời tay trắng, tuy đã lấy chồng nhưng sự thật chẳng tất cả lấy một người đàn ông như thế nào yêu thương tôi cũng chẳng hề yêu thương ai, vai trung phong sự ấy gặm nhấm tâm can cô gái trẻ góa ông xã này mãi. Cảm động vì chưng những hỗ trợ dẫu không tự lòng lòng của cậu Cả, bà bốn quyết lòng yêu một lần mang lại xứng một kiếp người, bỏ mặc cậu ta chẳng đoái hoài gì đến mình. Đêm tân hôn, cậu Cả vẫn nói cùng với bà bốn rằng tôi chỉ nặng lòng cùng với dì Năm. Cũng thiết yếu đêm ấy, vì chưng người chồng mới bái đường, bà bốn đã cứu vãn cậu Cả bằng phương pháp trộm tờ biên nhấn đất xưởng – bằng chứng hoàn toàn có thể ép cậu Cả bị chôn xuống giếng – từ bỏ tay bà bố rồi nhảy đầm xuống giếng. Một cái chết xót xa, cao cả, xứng đáng để ngưỡng mộ.

Lời của cậu nhị văng vẳng bên tai: “khi mới về phía trên họ đều là người tốt, tuy vậy rồi sống lâu trong căn nhà này họ dần đánh mất bao gồm mình, dần do đó độc ác. Cô mang lại đây rồi cô cũng sẽ trở yêu cầu độc ác”. Nghi Bình ban đầu muốn tạm dừng nhưng làm sao được nữa lúc sau sườn lưng cô là ông Sáu – người cha nuôi mà cũng là quấn thổ phỉ nhiều người biết đến tàn bạo, kẻ luôn muốn tàn gần kề cả gia tộc ấy vày mối thù thuở nhỏ dại và vì ao ước độc chiếm phần kho của.

*Nửa đêm, trời mưa như trút, thân đồng hoang ko bóng người, Thư Ngọc – em gái Thư Viễn – dí súng vào đầu Nghi Bình, kẻ tạo tang tóc cho gia đình mình. Thư Viễn phòng lại, cướp lấy súng rồi tự tay dí vào đầu cô gái mà anh yêu thương thương. Tuy nhiên anh k thể làm thịt Nghi Bình, khẩu pháo rơi chuếnh choáng xuống nền mưa trắng. Thư Ngọc nhặt lên, Thư Viễn bít cho Nghi Bình “em hy vọng giết cô ấy thì hãy giết anh luôn này.” Nghi Bình khóc nức nở sau sườn lưng người yêu, nước mắt cùng nước mưa quan yếu phân rõ. “Anh yêu em, Nghi Bình, anh dường như không thể làm thịt em. Vậy bây giờ em hứa hẹn với anh đi, từ quăng quật mọi thù hận. Em không chấp nhận thì anh sẽ tàn phá cái tia sáng sau cuối này của em!”, chĩa súng vào chủ yếu đầu mình, Thư Viễn đã khiến cho Nghi Bình hét lên “Thư Viễn, em hứa, em hứa!”. Một tối mưa thừa cảm động, cái thiện đã chiến thắng được dòng ác trong lòng hồn lắm oan phiên kia.

*Ông Sáu sai khiến “Chúng bay không được để bất kể người nào trong đơn vị họ Đào còn thở mà thoát khỏi cửa!”

Lo lắng cơ mà bất lực trước việc sắt đá của thân phụ nuôi – tín đồ chẳng nên yêu mến cô mà chỉ nuôi chăm sóc một phương tiện trả thù kết quả – cô nỗ lực thuyết phục Thư Viễn tách đi càng nhanh càng tốt. “Anh nói đúng. Trước đó tôi tin rằng toàn bộ mọi tín đồ trong nơi ở này hầu hết độc ác, mọi đáng bị trừng phạt. Ni tôi nhận ra mình đã sai lầm lớn. Trong sâu thẳm từng người, họ đều có tình thương, chẳng qua cái nguyên lý lệ khắt khe đến mất không còn tính người trong nhà này đã khiến cho tâm hồn họ dần dần trở đề nghị méo mó. Nhưng lại cũng vì đối diện với những tâm hồn méo mó ấy nhưng mà tôi có dịp soi lại mình, tôi thấy vai trung phong hồn tôi còn biến đổi dạng hơn hết họ”.

“Họ ác để tự vệ, để mưu cầu tiền tài, danh vọng. Tuy vậy thực sự khi đã sa lầy vào tội ác, thì họ sẽ chết, dòng chết phía trong 1 khung người sống…”

*Để nghiền Thư Viễn rời ra khỏi căn nhà nguy hại này, tránh mang lại anh tránh bị tổn thương nhiều hơn nữa nữa, Nghi Bình đã tuyên tía lấy cậu Cả. Thư Viễn không hề biết rằng Nghi Bình vẫn tráo dì tứ vào bái mặt đường thay. Đứng trước cô dâu tủ khăn kín mặt, Thư Viễn vô vọng “Cho bạn ta thấy một vẻ đẹp hoàn mỹ cơ mà thật ra trong tâm địa còn xấu xa hơn hết ác quỷ. Tôi không ngờ cái xấu xa nó còn xấu xa hơn hết sức tưởng tượng của tôi”.

Con thuyền đưaThư Viễn ra đi đang đi tới quá giữa sông, Nghi Bình ráng chạy thật cấp tốc ra bến chỉ nhằm dõi theo cho đến khi dáng người yêu xa khuất, nước đôi mắt lăn bên trên gương mặt đã hết lạnh lùng, giá bán buốt…

*Lão gia ra tay đúng vào mẫu đêm mà Đại Mai với bà bốn chết. Mưa khôn cùng to như cơn thịnh nộ của Lão gia lên tới mức đỉnh điểm. Ông gọi cả bà Hai, bà Ba, cậu Cả và ông Sáu nữa – đa số kẻ phản nghịch ông – cho để dẫn họ đi tìm kho báu. Nắp hầm mở, bên dưới đó gồm cái đầu rồng giống như nắp hầm bí mật kế tiếp. Họ đã ra lực kéo thì Nghi Bình chạy đến ngăn lại “Xin mọi người dừng lại, trường hợp kéo nó ra tất cả sẽ chết. Đã có những lúc tôi ao ước hại mọi bạn nhưng nay tôi nhận ra rằng Thư Viễn nói đúng. Đem tội ác để đáp trả phạm tội thì chỉ gây nên tội ác béo hơn. Tôi báo với mọi người để chuộc lỗi.” nhưng lại cô bắt buộc thắng lấy được lòng tham cuồn cuộn trong họ. Nắp hầm dần đóng lại, ông Ngũ đầu phòng bếp dù trúng đạn vào sườn lưng vẫn cố kỉnh chút mức độ tàn chuyển Nghi Bình lúc ấy đã bị đánh bất tỉnh nhân sự xỉu lên phương diện đất. Nước từ đầu rồng xịt ra xối xả, nắp hầm sẽ sập chặt, lúc ấy mọi bạn mới hiểu đấy là cái mồi nhử hòng trừng phạt rất nhiều kẻ bội phản của Lão gia. Đã thừa muộn!

*Không biết ông Sáu giăng bẫy Đào lão gia hay chủ yếu Đào lão gia giăng bả tất cả…. Chỉ biết xong xuôi của những âm mưu ấy là tử vong của tất cả mọi người… chết vì chính sự tham lam, ích kỉ và độc ác của bao gồm mình… Trách sao bọn họ quá tham, bọn họ được gì làm việc cái kho báu kia khi tầm thường quanh mình không thể ai và bản thân cũng không hề là bản thân nữa.

*Tỉnh dậy, chỉ còn lại Nghi Bình đối diện với Lão gia: “Thế là hết, bị tiêu diệt cả rồi. Ông đang trả được thù, tôi cũng thế. Vậy ông tất cả thấy an nhàn không? “May cơ mà tôi còn có Thư Viễn để nhưng hi vọng, còn ông, ông sót lại gì?”

Dù gì bà Ba cũng có một mối tình son sắt với Đại Mai, bà Hai bao gồm tình yêu của ông quản gia – người đến khi chết vẫn call “Quế Vân, hãy bảo trọng!”, cậu Cả tất cả bà Tư chuẩn bị chết bởi vì anh. Đào lão gia có không ít vợ nhưng thực chất lại chẳng có bà xã nào, không có đứa nhỏ nào, không tồn tại tất cả! con người tàn tệ và cô độc ấy đặt chân tới cái giếng nhưng mà ông đã từng bỏ biết bao bạn xuống đó, xong cuộc đời bất nghĩa của thiết yếu mình.

Nghi Bình đứng đó một mình giữa căn nhà rộng, cửa nhà từ trường đoản cú mở, cô cách ra… Ánh nắng ban mai trong trẻo chan hòa, quang cảnh sáng rộng , “sạch sẽ” rộng sau đêm mưa bão… Một ngừng mở.

Không biết Nghi Bình cùng Thư Viễn có tìm lại được nhau không, chỉ biết có lẽ rằng đêm ngôi trường u buổi tối đã chấm dứt. Cuộc sống đời thường từ ni tươi sáng, lòng người từ nay tươi sáng!

Một tập phim quá hay với nhiều tầng ý nghĩa, nhiều bài học kinh nghiệm sâu sắc, một bộ phim mà chỉ việc xem một lần đã khó có thể quên.

Danh vọng chỉ với làn tương đối thoảng qua, an khang thì gồm thời, phú quý chỉ là ảo ảnh, còn lại gì giả dụ ko yêu cầu tình yêu con người giành cho nhau? Vậy nên, hãy thương yêu nhau khi còn tồn tại thể…(dienanh.net)

Có vài ba trang xem lại được phim, bao giờ rảnh mình sẽ sa đà tiếp. Ôi rộng chục năm chưa bao giờ hết mê.