THỜI NIÊN THIẾU TƯƠI ĐẸP ẤY

Thời Niên thiếu hụt Tươi Đẹp Ấy - Cửu Nguyệt Hi

Tác giả Cửu Nguyệt Hi
Bộ sách Thập trường đoản cú Hệ Liệt
Thể loại văn minh
Tình trạng Hoàn Thành
Định dạng eBook prc pdf epub azw3
Lượt xem 2360
Từ khóa eBook prc pdf epub azw3 full Cửu Nguyệt Hi Thập từ bỏ Hệ Liệt Ngôn tình hiện Đại tx thanh xuân Văn học phương Đông
Nguồn thanhthoigian.wordpress.com

*

Tôi không phải là 1 người dễ dàng xúc động. Kể từ khi biết đọc đến nay, tôi đã đọc lần chần bao nhiêu là sách truyện, đông tây kim cổ gì cũng đọc cả, mà lại chưa khi nào khóc do một mẩu chuyện nào hết. Cho tới khi phát âm Thời niên thiếu thốn của tươi sáng ấy. Cũng chưa phải bù lu bù loa gì, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt thôi, nhưng đối với tôi, đó vẫn là 1 trong kỷ niệm cực kì sâu sắc để lại ấn tượng trong cuộc đời đọc sách của tôi.

Bạn đang xem: Thời niên thiếu tươi đẹp ấy

Thời niên thiếu tươi vui ấy là một trong câu chuyện y như một gai dây buộc rước trái tim bạn đọc vậy. Ban đầu sợi dây này chỉ ghẻ lạnh buộc lỏng thôi, nhưng người ta vẫn lờ mờ cảm giác được nó khiến cho con tim bắt buộc thấp thỏm mà lại run lên nhè nhẹ. Càng hiểu về sau, qua mỗi chương, nút buộc lại càng thắt sâu thêm, nhằm rồi cuối cùng thít chặt vào tim khiến người ta nghẹt thở, đau lòng khôn nguôi. Tôi ko hay đọc truyện thể loại thanh xuân vườn trường. Đa số đều truyện thể nhiều loại này đều sở hữu chung một cảm giác là tiếc nuối tuổi xuân tươi vui đã qua, tuy vậy với Thời niên thiếu tươi sáng ấy thì khác, nó mang lại cho người đọc một chiếc thở phào như được giải thoát: sau cùng thì chiếc quãng thời gian tệ hại này cũng qua rồi.

Bởi vậy mà tôi kiếm tìm thấy sự thấu hiểu khi phát âm truyện này.

Đừng vội thương sợ tôi, tôi rất khác Trần Niệm, chưa khi nào bị doạ ở ngôi trường cả. Nhưng ngay từ bỏ năm thứ nhất học cung cấp ba, tôi đã nhận ra môi trường xung quanh trường học chính là một thôn hội thu nhỏ, xuất sắc đẹp có, tuy nhiên xấu dơ cũng đầy rẫy, đủ các loại mặt người. Tôi vẫn tận mắt tận mắt chứng kiến hai con bạn của bản thân bị cả lớp tẩy chay, đùa cợt, bịa đặt nói xấu, chứng kiến lớp trưởng bày mưu tính kế vu khống cho 1 trong các hai cô bạn đó tội ăn cắp, chứng kiến một đứa bạn khác bị học sinh ngoài trường dọa tấn công chỉ vì có quan hệ nhắn tin qua lại thân thương với một cậu hot boy trường bên, rồi tiếp nối chuyện đổ vỡ lở ra đứa bạn ảo lòi và vụ dọa tấn công đó là 1 trong kế hoạch trêu ghẹo nhả dấn hàng của một (nhóm) con gái cùng lớp tất cả “thâm thù đại hận” với chúng ta tôi. Lại được cả giáo viên nhà nhiệm vô trọng điểm tắc trách, ưu tiên cán cỗ lớp với đám học viên nổi nhảy nữa. Tôi đã hội chứng kiến tất cả những điều này (nếu chưa phải có chút bản lĩnh riêng chắc phiên bản thân tôi cũng trở thành tẩy chay ra trò), vậy đề nghị tôi khinh ghét trường học gớm khủng, đến mức mà cuối cấp, buổi chụp kỷ yếu ớt tôi cũng ko thèm đến (và chính vì vậy mà kế tiếp nhận được một đống lời châm chỉa sau lưng).

Cửu Nguyệt Hi vẫn khắc họa rất chi tiết xã hội thu nhỏ dại ấy, về lũ nạt – gần như kẻ săn mồi và gần như đứa trẻ con yếu đuối, khiếm khuyết – nhỏ mồi ái mộ của chúng, về sự thờ ơ, hiếu kỳ của đám đông hèn hạ, về sự cứng rắn vô cảm của điều khoản đối với trẻ em vị thành niên. Tất cả đã tạo ra cho câu chuyện một khoảng không gian u ám, cực nhọc thở, vừa lãnh đạm lại vừa châm chọc, càng sau này lại càng đậm, hệt như một môi trường xung quanh bị rút cạn dần ôxy vậy. Đó là cuộc sống đời thường của è Niệm, tương tự như là cuộc sống của không ít những đứa trẻ nàn nhân của bạo lực học đường.

Trong không gian tăm tối giam cầm Trần Niệm ấy, Bắc Dã đang xuất hiện, 1 bàn tay thô ráp nhưng dịu dàng, thắp lên ngọn lửa soi sáng trọng điểm hồn đang run rẩy của cô ý bé.

“Là ai dịu dàng, cẩn thận, âm thầm lặng lẽ thắp lên ngọn đèn trong tim ai như thế.”

Trần Niệm với Bắc Dã ngoài ra là hai bé người đến từ hai nhân loại đối lập nhau: trần Niệm – phụ nữ nhà lành, học sinh giỏi, xinh xắn, ngoan hiền, tương lai xán lạn; Bắc Dã – chị em là gái điếm, cha là tội phạm chống hiếp, thành phần đơn nhất trong trường nghề, đầu gấu, bất hảo, tương lai mờ mịt. Mọi tưởng giữa hai đứa con trẻ chẳng gồm sự tương đương nào, dẫu vậy không, cuộc sống của hai cô cậu đang giao nhau ở và một điểm: cô đơn. Họ rất nhiều là hầu hết đứa trẻ con cô đơn.

Mối quan hệ cùng sinh ràng buộc giữa Bắc Dã với Trần Niệm bước đầu từ một tích tắc “lo chuyện bao đồng” của nai lưng Niệm. Cô gái bé dại tưởng chừng như yếu ớt và nhút yếu ấy khi thấy được cậu nam giới sinh bị đánh hội đồng đã không hề bàng quan làm cho ngơ cơ mà lén lút định báo cảnh sát, để rồi bị liên lụy, bị lũ đầu gấu cướp sạch tiền, lại bị nghiền hôn cậu. Hành động đó của cô ấy đã khiến Bắc Dã ghi nhớ. Ai nói cứ thành phần lẻ tẻ là nhân cách thối tha? thuộc là đầu gấu học tập đường cơ mà Bắc Dã không thể chế chế giễu tật nói lắp của trằn Niệm. Cậu trả tiền đến cô, đi theo đảm bảo cô, giúp sức cô không biến thành bắt nạt, kiên trì chữa tật nói lắp mang đến cô, ở cạnh bên chậm rãi cổ vũ, vỗ về cô. Phiên bản thân cậu cũng trầy cô quạnh vết thương nhưng lại cậu vẫn bảo hộ cho cô. Lúc trong cơn khủng hoảng rủi ro nặng nề độc nhất vô nhị của tuổi niên thiếu, lúc mất tín nhiệm vào cảnh sát, vào pháp luật, vào “chính nghĩa”, lúc chính người mẹ ruột cũng vì mắc mà chẳng đoái hoài gì đến, è Niệm đã lựa chọn Bắc Dã, phụ thuộc vào cậu, tin cậy cậu.

Xem thêm:

Tôi phù hợp Trần Niệm, cũng thích Bắc Dã, thích cách họ vượt qua gai góc bảo toàn lòng phía thiện, thích ái tình chân thành thuần lương của họ. Bắc Dã vẫn khơi dậy trong trái tim Trần Niệm một sự kiên định, quật cường. Kẻ bất hảo bị làng hội coi thường lại chính là người cứu vớt rỗi cô bé tốt đẹp nhưng xã hội không bi lụy màng đến. Trong mẫu thành phố lạnh mát ấy, chỉ họ bắt đầu hiểu được nhau, một ái tình vừa yên ả âm thầm vừa gắn kết sâu đậm. Ko khoa trương, không nhiều lời, cố gắng chặt tay nhau trải qua bão tố. Một mọt tình khiến cho người khác phải rung động, vừa nhức lòng lại vừa thấy ngọt ngào.

Bắc Dã không hẳn một nam chính tiêu chuẩn: lúc cô chạm chán nạn cậu đang không đến kịp. Nhưng mà không vì điều đó mà è Niệm mất lòng tin vào cậu. Phải tin cẩn nhiều đến nỗ lực nào mới có thể khiến một cô nhỏ xíu khi vướng vào án mạng đang chọn hotline cho một cậu thiếu thốn niên chứ không phải là cảnh sát? buộc phải yêu không ít đến thế làm sao mới hoàn toàn có thể khiến một cậu thiếu thốn niên cắm chặt răng vơ không còn tội nghiệt vào mình để kéo dãn thời gian cho cô đàn bà được thi giỏi nghiệp? Cao trào cuối truyện thiệt sự sẽ bóp nghẹt tim phổi người đọc, ám hình ảnh lấy trí óc bạn ta. Sự bảo vệ của Bắc Dã dành riêng cho Trần Niệm, sự tin yêu của è Niệm dành cho Bắc Dã, sự thấu hiểu lẫn nhau của cả hai người khiến người ta nên cảm động, và càng cảm cồn hơn lúc đó mới chỉ cần hai cô cậu thiếu thốn niên mười bảy tuổi! phần nhiều đứa trẻ không được đầy đủ khiếm khuyết, chính vì có nhau cơ mà vẹn tròn. Thời niên thiếu nhức thương của nhị người, cũng chính vì có nhau nhưng mà trở phải tươi đẹp. Để đến cuối cùng, chúng ta đều sẽ không còn nhịn được cơ mà cảm thán: “Thật may là họ bao gồm nhau!”.

Bên cạnh nhị nhân trang bị chính, nhân trang bị nam phụ Trịnh Dịch. Thân xã hội thật đưa lẫn lộn, đầy rẫy bất công ấy, anh là đại diện riêng biệt của chính nghĩa thực thụ, một đốm lửa nhỏ nhoi mà khỏe mạnh giữ cho ánh nắng chân lý không xẩy ra dập tắt. Nhờ bao gồm anh không chấm dứt nỗ lực mà thực sự mới được phơi bày. Đó vốn buộc phải là hình tượng của pháp luật, của cảnh sát.

Qua đi hết cả hầu hết cao trào đau khổ ấy, điều thực sự khiến tôi yêu cầu rơi nước đôi mắt lại là làm việc ngoại truyện, làm việc lá thư nhưng mà Trần Niệm gửi cảnh sát Trịnh. Về sau Cửu Nguyệt Hi đã bỏ ngoại truyện kia đi với lý do không phù hợp với tính giải pháp nhân vật, tôi cũng không hiểu biết nhiều tại sao chị lại cảm thấy như vậy. Tôi thì cho rằng ngoại truyện này là một cú chốt đẹp và rất lấn sân vào lòng bạn của truyện. Bởi sau tất cả, nó đã xác định vẻ đẹp nhất thiện lương, giàu lòng vị tha của các nhân vật, tính nhân văn của tất cả câu chuyện, khiến người ta ghi nhớ mãi ko quên.

< nai lưng Niệm à, anh thường xuyên nghĩ, anh rất ao ước biết hiện thời em còn tin yêu hay không? tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin cậy vào câu hỏi “tin tưởng” bạn dạng thân.

Nếu vẫn vậy, anh cảm kích vô cùng.

Trịnh Dịch——Trong một lá thư anh hỏi em còn tin cẩn hay không? tin cẩn chân, thiện, mỹ; tin yêu vào câu hỏi “tin tưởng” bạn dạng thân.