Anh Đè Cô Xuống Giường

Màu Nền:-Chọn-Mặc địnhXám nhạtXanh nhạtXanh đậmVàng nhạtMàu sepiaVàng đậmVàng ốMàu tốiFont chữ:-Chọn-Palatino LinotypeBookerlySegoe UIPatrick HandTimes New RomanVerdanaTahomaArialChiều cao dòng:-Chọn-100%120%140%160%180%200%Kích cỡ Chữ:-Chọn-Mặc định(22)161820222426283032343638 lúc Đỗ Linh Lan bị Hàn Lạc Đình ép xuống giường, đầu của cô ý một miếng trống rỗng.Cô chỉ dìu anh vẫn say rượu về thôi, vì sao cô lại bị anh ép xuống giường, cần thiết cử rượu cồn được?Còn khiến cho cô hoàn toàn rung động, anh tùy ý để một nụ hôn lên môi cô.Cô phòng đỡ trước vùng ngực của anh, đầu lắc qua rung lắc lại, muốn tránh mặt nụ hôn của anh.Cô biết, anh khăng khăng là hiểu nhầm người thiếu phụ dưới anh là Long Hồ, còn nếu không anh sẽ không hôn cô ân cần như thế, thậm chí sẽ không chạm vào cô.Cô ao ước chạy trốn, nhưng một music từ lòng lòng truyền mang lại làm cô không trốn thoát, cũng không muốn trốn.Trừ lần này, cô sẽ không có cơ hội khác được anh ôm sao?Cô biết rõ ngay cả mình cũng không thích thừa nhận giải đáp này, cho nên nói cô hèn yếu cũng được, mắng cô vô sỉ cũng được, cô muốn có anh, cho dù chỉ là một trong những đêm?Đỗ Linh Lan không liên tiếp kháng cự nữa mà đón nhận nụ hôn của hàn quốc Lạc Đình, nụ hôn của anh ý tuyệt rất khác như tuyệt vời anh để lại cho tất cả những người khác, anh là 1 trong người bọn ông tỉnh táo apple đến gần như lãnh khốc, vớ cả dịu dàng của anh chỉ dành riêng cho một fan phụ nữ, đó là cô gái hồn nhiên xuất sắc đẹp đó.Nhưng nụ hôn của anh lại tha thiết như vậy, cuồng dã như thế, mang theo đủ đon đả để khiến cho núi băng chảy chảy, có tác dụng cô không khỏi suy đoán, có lẽ rằng đây bắt đầu là tính giải pháp thật của anh.Quần áo trên fan từng chiếc từng dòng rơi xuống, toàn bộ cơ thể cô trần truồng nằm tại vị trí trên giường.Đỗ Linh Lan bước đầu có chút rét mướt sợ(lạnh lẽo cùng sợ hãi), không biết mùi đời nên trong tâm địa cô vẫn còn sự ngượng ngùng của một thiếu hụt nữ, cho mặc dù là mình cam trung ương tình nguyện, nhưng ngay khi bạn dạng thân trằn truồng, cô vẫn hoảng sợ, còn tồn tại chút hại hãi.Cô bắt đầu muốn thụt lùi phía sau, nhưng người lũ ông bên trên người ngoài ra phát hiện tại ý nghĩ về của cô, bàn tay nắm hông của cô, ngón tay thuôn dài không hề trơn bóng, trẻ trung và tràn trề sức khỏe xâm nhập vào hoa huyệt mềm mại và mượt mà chật bé của cô.Nhất thời, cô phát ra giờ đồng hồ nức nở nho nhỏ.Cô đau, các loại đau tăm tối này có tác dụng cô khá thẹn thùng, tương đối sợ, nhưng cô một chút cũng ko ngăn cản trở được sự xâm lăng của anh, ngón tay anh liên tiếp ra vào hoa huyệt mềm mại và mượt mà của cô, buộc cô thân quen dần.Bởi vì đau, cơ thể tự động hóa tiết ra dịch ngọt, góp anh ra vào, cô thở hổn hển, bước đầu cảm thấy hoa huyệt quyến rũ và mềm mại bị xâm phạm truyền mang đến một cảm giác tê đần độn kì lạ, ngón tay anh lấy ra đưa vào càng lúc càng cấp tốc làm cả người cô run rẩy .Nhưng nhưng vào lúc này Hàn Lạc Đình lại thêm vào một ngón tay, nhị ngón tay eo hẹp dài, sống trong hoa huyệt thướt tha từ tự ướt át của cô ý ra vào, môi mỏng dính ngậm nụ hoa hồng hồng trước ngực cô, vừa hôn, vừa liếm, vừa gặm nhẹ, khiến cho cô ko nhịn được vạc ra một tiếng rên yêu thương kiều, vặn vẹo ở bên dưới anh.Sự tê dại kì dị ở bụng dưới đang từ từ tích tụ lại, cô tất cả chút bồn chồn nắm cổ tay của anh, mong muốn ngăn cản anh, nhưng công sức của con người cô yếu đuối ớt làm cho sao có thể thắng nổi anh.Anh không nhằm ý một chút nào mà tăng thêm tốc độ, càng đi sâu vào, cho đến khi cô đạt mức đỉnh cao đầu tiên.Dịch ngọt ấm áp chảy ra, toàn bộ cơ thể cô không hề chút công sức nào nằm ở vị trí trên giường, không còn đủ sức ráng cổ tay của anh.Nhưng tức thì sau đó, hạ thân truyền tới sự xé rách đau đớn, khiến cho cô khó có thể chịu đựng mà đợt tiếp nhữa nức sống ra tiếng, “Thật là đau…..”Bởi vì khổ cực mà cô run rẩy, đôi mắt đẫm lệ chú ý anh, đang ý muốn đợi sự yêu mến của anh.Giống như cảm giác được Đỗ Linh Lan cứng rắn và nhức đớn, Hàn Lạc Đình lờ đờ xâm nhập vào, cúi xuống trùm lên đôi môi hôn đỏ mọng không ngừng bật ra music kêu nhức của cô, triền miên hôn, nuốt mật ngọt trực thuộc về cô.Âm thanh hôn u tối vang lên bên tai, cô hổ hang nhắm đôi mắt lại, cảm giác cơ thể cứng rắn của mình cũng chính vì một mẫu lại một cái tiến vào dịu dàng của anh mà dần dần mềm đi, những thứ kia dại kì dị kia lần nữa kéo tới, tuy vậy mãnh liệt hơn mới vừa rồi, nóng phỏng hơn, gần như là muốn đốt cháy cô đến không còn gì.Cô không tự công ty ưỡn người tiếp nhận, cảm hứng anh kéo ea đưa vào mỗi lúc càng sâu.Đây thiết yếu là cảm hứng được ôm? tuy vậy vẫn đau, khu vực giao hòa hợp vẫn truyền đến cảm hứng hơi xé rách nát đau đớn, nhưng lại tim cô đập rất nhanh, cơ thể rất mượt mại, khoé môi cũng ko nhịn được nở một nụ cười yếu ớt.Cô sau cùng cũng ở trong về anh.Yêu si mê bao lâu nay, vẫn không dám nói mang đến anh biết, chỉ dám âm thầm lặng lẽ đứng ở địa điểm anh không chú ý thấy, hâm mộ anh, yêu anh, vậy nhưng hôm nay, cô lại hoàn toàn có thể được anh ôm.Trái tim, đập mạnh, vày anh nhưng mà tan chảy.Đúng từ bây giờ bụng bên dưới một đợt tiếp nhữa truyền đến cảm xúc bị dồn nén, đều thứ cơ dại lạ mắt kia lần nữa kéo tới, Đỗ Linh Lan vừa khẩn trương lại mong mỏi đợi nụ hôn của anh, mặc mang lại Hàn Lạc Đình dẫn mình cho một chỗ xa lạ.Vậy mà, khi cô làn nữa đạt mức đỉnh cao tuyệt vời và hoàn hảo nhất kia, mặt tai truyền cho tới một giờ đồng hồ nỉ non, khiến cô sẽ lúc sinh sống trên thiên đường thốt nhiên nhiên lâm vào tình thế địa ngục….“Ngũ đái Thư…..”Nước mắt, không khống chế được tung xuống mãnh liệt, đó không phải chính vì đạt tới đỉnh điểm mà không kìm được nước mắt, kia là cũng chính vì trái tim cô trọn vẹn vỡ nát mà lại chảy xuống nước mắt đau lòng.Làm sao cô lại ngây thơ như thế? mang đến là có thể ôm anh, là giành được tình yêu thương của anh?Cho mặc dù cho là đêm đầu tiên, anh cũng biến thành không yêu cô.Bởi vì từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu một mình Long Hồ.Cô là 1 tên trộm, một tên trộm ti tiện vô sỉ, cô cho là hoàn toàn có thể trộm được một đêm, không ngờ lại trả giá bằng cõi lòng tung nát.Cơ thể của cô ý cứng ngắc, cũng ko cảm thấy ngẫu nhiên vui sướng như thế nào nữa, cho đến khi anh nghỉ ngơi sâu trong cô phóng ra hóa học lỏng nóng bỏng, thần trí (tinh thần cùng trí tuệ) cô mới chậm trễ quay về.Nên thức giấc rồi?Bị thương hoàn toàn như thế, cô nên bằng lòng mình căn phiên bản không gồm cách nào đổi thay người thanh nữ anh đam mê nhất, dây dưa nữa, yêu thương nữa, tuy thế giấc mơ vẫn mai là giấc mơ, một sự giả sinh sản lúc có lúc không, vĩnh viễn sẽ không còn trở thành sự thật.Chống khung người vô lực lên, cô nhặt áo quần rải rác rưởi đầy khu đất lên, một chiếc lại một cái mặc lại trên người.Ngón tay run rẩy, sau khoản thời gian cài cúc áo cuối cùng, Đỗ Linh Lan chậm rì rì quay đầu lại, nhìn người bầy ông ngủ say bên trên giường, bờ môi không nhịn được nở nụ cười bi ai mà lạnh lẽo yếu ớt.“Không thương, cũng không đề nghị yêu anh nữa rồi……. Lạc Đình, yêu anh thiệt sự vô cùng khổ, anh biết không?” tiếng nói run rẩy, cô nỉ non y hệt như hỏi, dĩ nhiên không nhận được câu trả lời.Quyết định mong dừng toàn bộ lại, đôi khi vĩnh viễn không sở hữu và nhận được câu trả lời, không nhận được câu vấn đáp lại mù quáng yêu thương say đắm, nên dừng lại thôi.Cô không khi nào muốn yêu quý anh nữa, cô sẽ nếm đủ đau đớn, buồn bã rồi.Bỏ qua ý hy vọng chạm vào đống má của đất nước hàn quốc Lạc Đình, cô cười tự giễu, sau khi để cho cô chạm sang 1 lần, cô có thể thoả mãn sao?Không! đương nhiên không thể, không dừng lại ở đó đứng tự xa ko đủ, đứng tự xa không giải pháp nào thoả mãn.Đã như vậy, phương pháp tốt nhất chính là ngay cả một tia hi vọng cũng không nên cho mình, không tồn tại hy vọng, cũng biến thành không tất cả thất vọng.Không bao gồm yêu, cũng sẽ không đau lòng.Xoay người, cô cũng không quay đầu lại mà bong khỏi căn phòng khiến cõi lòng mình tan nát.Cô cực kì đau lòng, hết sức bi thương, mặc dù thế lại ko nghe thấy, thời điểm cô ngừng hoạt động lại, như tất cả như không, giọng nói nỉ non lại bắt đầu từ sâu vào nội tâm……..“Linh Lan………… Linh Lan……… của anh…………Linh Lan…….”Hoàn