Có Ai Yêu Em Như Anh Phần 2

Đám cưới diễn ra tại một khách sạn đẳng cấp và sang trọng thuộc hàng tuyệt nhất nhì của thành phố Đ. Hơn một trăm bàn tiệc đầy kín khách, bầu không khí tuy nhộn nhịp nhưng vì vì tập trung quá nhiều các nhân thiết bị tầm cỡ lại bình thường một chỗ cần thành ra hơi bao gồm chút trang nghiêm.

Bạn đang xem: Có ai yêu em như anh phần 2

Khác cùng với dân tp sài thành thích đi tiệc tối, ở thành phố Đ fan ta lại bằng lòng tổ chức đám cưới vào buổi trưa, và đúng như Phong dự đoán, trời nắng và nóng chang chang. Thế Phong cùng Thảo Nguyên, còn có ông Quang với thằng nhóc trườn Sữa ko ngồi làm việc bàn khách thường thì mà an vị ở khu vực người nhà nàng dâu ở gần bên trái sân khấu. Trườn Sữa chỉ chịu ngồi im đúng 5 phút, kế tiếp nó tót lên lòng Thảo Nguyên làm tổ rồi nằng nặc đòi ăn mấy miếng bánh nướng nhân giết bày sẵn bên trên bàn. Vừa đút mang đến nó, Nguyên vừa nhắc:

– Nếu ăn đủ quá sẽ bị no, lát nữa không ăn uống nổi những món rất chi là ngon đâu đấy!

Nhóc ta vỗ vỗ bụng tỏ vẻ không thành vấn đề. Ăn xong, này lại đòi xuống đùa với mấy đứa trẻ em lăng xăng ở ngay gần đấy.

Thế Phong điềm tĩnh quan cạnh bên phòng tiệc một lượt. Những người nhận thấy anh ý muốn tới chào hỏi tuy vậy anh chỉ mỉm mỉm cười khoát tay, tỏ ý bây chừ không đúng lúc. Đến khi lướt sang quanh vùng họ hàng nhà trai nghỉ ngơi phía đối diện, ánh mắt anh bắt đầu thoáng lộ song chút kinh ngạc nhưng tịch thu lại cực kỳ nhanh.

Thảo Nguyên lép tai chồng:

– thiệt là thần kỳ phải không anh? Em bất ngờ cô ấy lại lựa chọn người đàn ông bao gồm gia cảnh như vậy. Em cứ nghĩ…

– Nghĩ tín đồ như Phương Anh phải chọn một người có gia thế xuất sắc yêu cầu không? – ráng Phong mỉm cười giúp cô nói nốt câu. – Anh nghĩ về lựa chọn như thế này bắt đầu đích thị là Phương Anh!

Mặc mặc dù hai vợ ck họ bàn chuyện về người khác đã nắm ý hạ giọng rất bé dại nhưng ông Quang mắt tinh, tai thính vẫn nghe thấy. Ông nhấn xét:

– người ta hay nói tìm vợ gả chồng, ý là chỉ việc cưới hỏi vốn phụ thuộc vào vào sự chủ động của bầy ông. Tuy nhiên cô nhỏ bé này chưa phải là dạng đều đều đâu, nó mới là bạn tìm ông xã để gả cho tất cả những người ta. Hơi lắm! hơi lắm đấy!

– con cháu cũng nghĩ cô ấy thiệt sự vô cùng có phiên bản lĩnh.

– Ta bao gồm hỏi bố của bé bé, mái ấm gia đình bên đó trước tiên cũng làm phản đối kinh hoàng lắm. Thông nhà gia là nông dân nghèo, lại đông con, hoàn toàn không môn đăng hộ đối chút nào. Nhưng sau cùng vẫn không đổi khác được ra quyết định của Phương Anh, lại còn bị con nhỏ xíu thuyết phục trở lại.

– Hẳn chị ấy đã bao gồm một đưa ra quyết định đúng đắn.

– Hẳn rồi!

Giờ làm lễ đã đồng ý bắt đầu. Thảo Nguyên rét lòng quan sát ra phía cửa, khu vực chú rể khoác tay cô dâu đang chầm lừ đừ tiến vào phòng tiệc trong nhạc điệu du dương của ca khúc “Ave Maria”. Ban nãy cô đã thấy hình chú rể trong tấm ảnh cưới đặt ở trước cửa phòng tiệc tuy thế vì hình ảnh đã qua xử lý, cảm hứng không được chân thực cho lắm. Hiện nay cũng vậy, từ khoảng cách xa nuốm này, cùng với hiệu ứng của đèn flash, khuôn mặt cô dâu chú rể trông vẫn hơi nhạt nhòa. Chỉ đến khi họ tiến lại cạnh sân khấu, Thảo Nguyên mới nhìn được rõ hai nhân vật bao gồm của buổi tiệc.

Phương Anh bây giờ thật đẹp. Cô make up lộng lẫy, son môi red color thắm trên gương mặt rạng rực rỡ của một người ví dụ là vẫn tắm mình trong hạnh phúc. Cô mặc một dòng xoa-rê trắng hình dáng đuôi cá, khoác tay chú rể đi chầm chậm trễ lên sân khấu. Và người lũ ông cạnh bên cô ấy… Thảo Nguyên nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng với nước da hơi ngăm ngăm sống phía trước, trong lòng chợt đổ vỡ lẽ. Thì ra người mà Phương Anh lựa chọn là anh ấy – đấng mày râu trai rắn rỏi, chất phác tất cả vầng trán vuông cương cứng nghị và ánh mắt thuần khiết khiến cho người ta không khỏi tin yêu và yêu thương mến. Một hình tượng trọn vẹn trái ngược cùng với Giang Minh. Một bên lạnh lẽo tinh xảo như băng tạc, còn một bên lại hiền hậu như hòn than ấm.

Chú rể trông có vẻ như khá hồi hộp. Đi tới sát bục thang, cánh tay sẽ khuỳnh ra để cho cô dâu khoác đột nhiên duỗi thẳng, bàn tay to của anh vắt lấy tay Phương Anh, dìu dịu đỡ cô bước lên. Họ chú ý nhau với mỉm cười. Bé công kiêu hãnh bùng cháy rực rỡ thường thấy tiếng phút này bỗng biến thành một bé chim bé dại nũng nịu nép gần kề vào bên tín đồ yêu. Họ vậy chặt tay nhau, cùng bước vào thánh đường hôn nhân dưới sự chứng kiến và chúc mừng hạnh phúc của tất cả mọi người.

Xem thêm: Hướng Dẫn Cách Thoa Kem Body Sau Lưng ? Hướng Dẫn Cách Thoa Kem Dưỡng Da Body Đúng Cách

Thảo Nguyên khẽ liếc về phía Giang Minh, cô thấy anh ta đang cúi đầu nghịch khăn ăn. Vóc dáng lạnh lùng của người lũ ông ấy bây giờ trông thiệt lạc lõng và hoàn toàn tương bội nghịch với quang cảnh làm lễ náo sức nóng trên sân khấu.

Nhớ ngày qua ở Bar Blue, Giang Minh đã đắng cay thốt lên:

– trường hợp được quay trở về quá khứ, tôi nguyện sẽ đánh đổi rất nhiều thứ để được ở mặt cô ấy.

Nhưng cơ mà quá khứ là đồ vật một đi không trở lại. Cũng chẳng bao gồm ai bên trên đời này bán thuốc chữa hối hận. Mang cho bọn họ có ngoái đầu chú ý lại bao lâu cũng nào có công dụng gì, người đã ra đi vẫn chẳng bao giờ trở về lại mặt ta một đợt nữa.

*

Giang Minh không chờ được mang lại phút khai tiệc. Anh tách đi ngay sau khi màn làm lễ trên sân khấu kết thúc. Anh lưu giữ lại thứ 1 tiên gặp Phương Anh vào một bữa tiệc của du học viên tại Úc, anh đã biết thành vẻ đẹp cùng sự thông minh của cô thu hút. Giang Minh cần thiết ngờ rằng bản thân lại đắm chìm trong tình thương với một cô bé đồng hương ở địa điểm đất khách quê bạn như thế. Ban đầu, anh ta nghĩ bởi vì mình nghỉ ngơi xa nhà cần mới thiếu thốn đủ đường tình cảm, nhưng thực tế không phải, khi trở về nước, anh ta lại càng nhớ cô ấy trong người cồn cào hơn. Chỉ có điều, Giang Minh là một người bầy ông sống thiên về lý trí, tính cách lại sở hữu phần rét mướt lùng, trầm mặc. Anh đề xuất gánh vác sự nghiệp marketing của gia đình, đề nghị lấy lòng ông bà thân phụ mẹ, phải lôi kéo vây cánh ủng hộ trong cuộc chiến giành quyền lực tối cao với những anh chị em khác… Mà so với những lắp thêm đó, tình yêu đối với anh chỉ như một đồ vật cản.

Suốt thời gian yêu nhau, anh vẫn lầm tưởng Phương Anh là con của một gia đình bình thường bởi lẽ cô học rất giỏi, đi du học tập là dựa vào đạt học bổng toàn phần chứ chưa phải kiểu trường đoản cú túc kiểu như như nhiều phần du học sinh mà anh quen thuộc biết. Lấy kết thúc tấm bởi thạc sĩ gớm tế, Giang Minh về nước. Phương Anh bắt đầu học xong năm thiết bị nhất. Ngày chia tay, cô ôm chặt lấy anh: “Hãy chờ em nhé!”. Anh giữ rước đôi má thai bĩnh ấy trong trái tim bàn tay, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô: “Chờ đợi là vấn đề ngu dại dột nhất trong cuộc đời này. Hãy tận hưởng cuộc sống đời thường của mình, cô bé!”.

Về Việt Nam, anh gạn lọc lãng quên. Cho đến khi tình cờ gặp gỡ lại…

Cô không còn là cô bé nhỏ mặc quần jeans rách đơn giản và giản dị và hay cười ngày nào nữa mà đã trở thành một quý cô sành điệu. Bất thần hơn nữa, cô lộ diện với thân phận phụ nữ của túng thư tỉnh ủy thành phố Đ. Hóa ra, ngay từ đầu, cô vẫn là người tương thích nhất cùng với anh. Là người anh yêu thật lòng. Cũng đó là người rất có thể kề vai sát cánh bên anh trong những trận chiến giành quyền lực. Tuy vậy thật đáng tiếc, anh lại ko biết điều đó sớm hơn.

Giang Minh đứng trên sảnh thượng lộng gió của khách hàng sạn. Bên dưới chân anh, ánh đèn tp trải ra gấm vóc muôn màu sắc rực rỡ. Ánh sáng phù hoa rất có thể che tủ đi phần nhiều chân tình cùng dễ khiến con bạn ta lạc lối. Tuy nhiên, mang đến phút cuối cùng, anh vẫn không đỡ bệnh từ vứt hy vọng. Anh nghĩ cô vẫn đang giận lẫy anh. Việc cố ý mang một anh ông chồng quê mùa, bần hàn là nhằm trả đũa anh. Chắc rằng đến phút cuối, cô sẽ phân biệt mình vẫn còn đấy yêu anh cùng sẽ cho cả hai cơ hội để hàn thêm lại tình cảm thuở trước.

Chuông nhà thờ gần đó nhàn hạ điểm, từng giờ đồng hồ từng tiếng vang vọng giữa thinh ko nghe như một lời tởm sám hối. Phía đằng Đông, chân mây hưng hửng sáng. Giang Minh đứng chờ trên sảnh thượng từ trưa hôm đó cho tới tận rạng sáng sủa ngày hôm sau.

Nhưng, cô không đến.

Anh mỉm cười chua chát. Chắc hẳn rằng cô đã không bao giờ biết được ngày anh gặp gỡ lại cô, trong cả khi cô không hẳn là đái thư lá ngọc cành vàng, anh vẫn sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi cô một lượt nữa. Chỉ nên cô đã không lúc nào biết, không bao giờ biết…