Xin lỗi anh chỉ là thằng ngốc

Chồng tôi nói vậy rồi vùng vằng ra khỏi nhà. Lúc nào cũng vậy, hễ cứ chạm chuyện gì là anh lại lôi viên tự ái của anh ý ra, nhưng tôi có nói gì quá xứng đáng đâu chứ.

Bạn đang xem: Xin lỗi anh chỉ là thằng ngốc

*

Tôi là dân thành phố gốc, còn chồng tôi quê tận miền Trung. Hồi tôi yêu thương anh, các bạn tôi bội phản đối. Chị em tôi cơ hội đó thậm chí là còn đòi từ mặt tôi. Lý do họ chỉ dẫn là anh xuất thân nghèo khó, quê xa, thân cô ráng cô vị trí phố thị. Mà lại thói đời, đâu có cha mẹ nào win được bé cái. Sau đôi cha lần tôi giở trò ăn uống vạ, bố mẹ tôi cũng phải gật đầu với yêu ước anh phải ở rể.

Dĩ nhiên thuở đầu anh giãy nãy không đồng ý. Anh nói anh có công việc đàng hoàng, không thể mua nhà ở ngay thì thuê đơn vị trọ. Tuy vậy tôi lại khóc, cửa ngõ ải khó khăn nhất tôi vẫn vượt qua rồi, giờ đến lượt anh. Nếu tôi hoàn toàn có thể vì anh sao anh không thể vày tôi một chút. Nói về nói lui, cuối cùng anh cũng đồng ý.

Ở rể thì gồm gì là không tốt? Tiền nhà thì ko mất. Tiền ẩm thực ăn uống mẹ tôi cũng lấy cho tất cả lệ. Chỉ gồm điều anh vốn nếp tín đồ nhà quê, sau này ra thành phố lại sống độc thân nên sinh hoạt khá tùy tiện. Nhập gia tùy tục, bà mẹ tôi thì thẳng tính, đôi lần phê bình thẳng. Vậy là anh ấy cạnh tranh chịu.

Anh ấy nói bằng hữu lúc nào thì cũng bỡn trêu ghẹo anh “chó chui gầm chạn”. Tôi bảo: “Mẹ em già rồi, trước chỉ hầu mỗi con gái, tiếng còn yêu cầu hầu thêm con rể chứ tất cả nhờ cậy gì đâu, bà đã chẳng than vãn thì thôi. Anh cứ chửi thẳng vào mặt họ, còn rộng khối thằng không có gầm chạn cơ mà chui”. Ấy vậy mà chồng tôi tức giận, rằng anh chẳng yêu cầu ai hầu hạ, anh cũng chẳng thấy vẻ vang gì với việc “chui gầm chạn” cả. Anh quyết ra ngơi nghỉ riêng, còn tôi muốn nơi đâu thì tùy.

Tôi suy nghĩ anh chỉ nói vậy thôi, bất ngờ anh đi một ngày thì về thu dọn đồ, nói đã thuê được công ty trọ rồi. Bà mẹ tôi bực quá, nói trực tiếp với anh “Những kẻ chẳng có gì thì lại tuyệt tự ái”. Anh nhã nhặn chào rồi đi. Tôi cũng chỉ với nước đi theo.

Xem thêm: Tài Liệu Quốc Phòng An Ninh Tập 1, Tài Liệu Giáo Trình Quốc Phòng An Ninh Chọn Lọc

Ở trọ, đụng đến đồ vật gi thiếu dòng đó, ông xã tôi nói sẽ tìm dần. Tôi vốn quen đủ đầy, ni vì chồng ngang tàng mà chịu khổ. Ăn uống cũng phải tiết kiệm ngân sách vì trăm khoản đề nghị chi tiêu. Tôi bảo anh “chắc anh chịu khổ quen rồi, khoái lạc cũng lưỡng lự đường hưởng”. Nhì vợ ông xã thỉnh thoảng lại cãi vã nhau do những chuyện ko đâu. Mọi lúc stress thường là anh ấy xuống nước trước. Tôi cho như vậy là đúng, làm vợ anh tôi đã chịu đựng đủ thứ thiệt thòi.

Cuộc sống vẫn êm đềm thì bà bầu anh nói hy vọng ra chơi, mong muốn xem cuộc sống mới của vợ chồng con trai như vậy nào. Với đó thực thụ là chuỗi ngày ác mộng của tôi. Anh chê người mẹ tôi khó tính nhưng mẹ anh còn khó chịu gấp những lần, mà giận dữ một phương pháp rất đơn vị quê. Bà đi chợ, cứ đồ vật gi rẻ là bà sở hữu nhiều, ngừng rồi thức ăn thừa nạp năng lượng hết thời nay qua ngày khác. Mùa rau như thế nào bà cài rặt một số loại ấy, bảo rau củ đúng mùa giảm đau hơn phun thuốc. Sáng nào thì cũng 5h là bà dậy, ban đầu quét dọn, rửa nóng chén inch ỏi cả lên. Buổi sớm bà còn chuyên cần nấu cơm, ăn uống cơm cho vững chắc dạ, mang đến lành, nạp năng lượng hàng vừa không lau chùi và vệ sinh vừa tốn kém.

Chưa đủ, bà còn xuyên suốt ngày kể lể về thời bà đi làm việc dâu khốn khổ ráng nào, còn phụ nữ bây giờ sung háo hức ra sao. Bà giận dữ khi thấy tôi nhờ ck sấy hộ mái tóc xuất xắc bóp hộ tôi mẫu vai lúc tôi kêu mỏi. Bà chê tôi lười, còn nói dòng ngữ như tôi nhưng về quê sống chắc chỉ bao gồm nước bốc cám nhưng ăn.

Tôi tưởng bà chỉ nghịch tuần, vài ba tuần. Đến lúc hỏi ông chồng “Mẹ anh khi nào về quê?” thì tá hỏa khi anh bảo rằng “mẹ nói ở mang lại tết, rất có thể lâu hơn”. Tôi bảo chồng “anh đề cập khéo bảo bà về quê, chứ sống mà cứ xói móc kìm kẹp nỗ lực này em ngột ngạt và khó thở lắm. Em nói thật, bà cứ luôn luôn nhìn sự việc dưới nhỏ mắt công ty quê của bản thân mình rồi phê bình, áp để đủ kiểu, em ko sống được”.

Chỉ nghe cho tới đó, ông chồng tôi nổi lôi đình “Xin lỗi cô, tôi cũng chỉ với thằng công ty quê nhé. Cô không sống được với những người nhà quê thì còn sống chết lấy tôi có tác dụng gì. Không tồn tại bà già nhà quê ấy thì không có thằng nhà quê này, cô hiểu chưa”. Trời ạ, anh ấy gào lên rồi quăng quật đi.

Đã bao lần vì vậy rồi, hễ cơ hội nào cứ chạm đến từ “nhà quê” chiếc là anh ấy lồng lộn lên như trườn bị chọc tiết. Công ty quê thì bảo đơn vị quê, như thế nào tôi có nói sai vật gì đâu. Là chồng tôi cứ đặc biệt quan trọng hóa sự việc lên để có cớ khó chịu với tôi, để biến chuyển tôi thành một người vợ không ra gì.

Tôi định nhân sự này bỏ về nhà chị em để 1 thời gian, vừa dễ chịu đầu óc, vừa thoải mái một chút. Mà lại lại hại với tính giải pháp của ông chồng tôi anh vẫn nói “có tốt đi được thì đến đi luôn” thì cũng dở. Cuộc sống thường ngày sau hôn nhân chính xác là một màu sắc xám ngoét. Sao anh ấy không sống được với người mẹ vợ và lại bắt tôi bắt buộc sống với chị em chồng? Ai tất cả cách gì góp tôi sơn hồng lên một ít được không?